"Không thể nào, điều đó là không có khả năng!", Diệp Thành nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại đáng hận kia.
Hắn không tài nào tin nổi, Phượng Tiên bị mình giết chết vào trăm năm trước vẫn còn sống và đang nở nụ cười ghê tởm kia với mình.
"Ta mất cả trăm năm mới thành công Phượng Hoàng niết bàn, cũng phải cảm ơn ngươi đã để ta có được tạo hóa nghịch thiên như vậy", Phượng Tiên dừng lại, cười nhìn Diệp Thành.
"Phượng Hoàng niết bàn!", Diệp Thành siết chặt nắm tay kêu lên răng rắc, giữa những kẽ tay còn tràn cả ra máu tươi.
Hắn không ngờ và cũng chẳng nghĩ đến Phượng Tiên lại có thể làm được như vậy trong giây phút sống chết vào trăm năm trước.
Giờ từ đạo tắc đến huyết mạch, căn nguyên và thần tàng của cô ta đều đã lột xác, còn mạnh hơn năm đó không biết bao nhiêu là lần.
Sự khủng bố và mạnh mẽ của cô ta khiến người ta kinh ngạc đến cảm thán, dù là Bắc Thánh cũng chưa chắc là đối thủ của cô ta.
"Gặp lại ta có vui không, chứ ta nhớ ngươi lắm đó?", Phượng Tiên âm u cười, thoải mái ngồi trên vương tọa, rũ đôi mắt phượng nhìn Diệp Thành.
Nụ cười của cô vừa có đôi chút dữ tợn lại âm trầm, khiến người ta sợ hãi, cũng làm cho lòng người run rẩy.
Diệp Thành lảo đảo, vì tâm trạng lên lên xuống xuống quá kịch liệt dẫn đến khí u ám chết chóc quanh người cũng trở nên dày đặc hơn.
Phượng Tiên còn sống quả thật bất ngờ, khiến người ta không kịp trở tay, trái tim vắng lặng của hắn cũng không khỏi dậy sóng.
Điều đó chứng tỏ, hắn vẫn chưa đòi lại được món nợ trăm năm trước.
Đến tận hôm nay, Diệp Thành mới thật sự hiểu được cô ta chính là một người vâng theo số mệnh của đất trời, lúc nguy nan luôn được người cứu giúp. Tuy cô ta đã chết, cũng có thể niết bàn sống lại.
"Có phải bất lực lắm không?", Phượng Tiên giơ tay chống cằm hài hước cười, mặt mày tràn ngập vẻ tàn nhẫn.
Diệp Thành không đáp, gương mặt trắng bệch không chút máu.
Hắn thật sự cảm thấy hết sức bất lực, trước giờ chưa bao giờ bất lực như thế.
Giờ phút này, dù có thả hắn ra thì sao, một Nhân Nguyên như mình thì sao có thể đánh lại Phượng Tiên sau khi niết bàn.
"Đừng lo, còn có chuyện khiến ngươi càng bất lực hơn cơ!", Phượng Tiên ngó Tiên Vương Hạc đang bị đóng đinh trên đỉnh núi nói.
"Tiện nhân, có giỏi thì một chọi mội với ta xem!", Tiên Vương Hạc quát.
"Ôi, sao ngươi lại giận dữ như vậy!", Phượng Tiên cười duyên: "Dọa sợ người ta rồi nè".
"Hừ! Nhìn thấy ngươi đã thấy buồn nôn rồi".
"Kim Ô hoàng huynh, hắn ta chửi muội, huynh phải làm chủ cho muội đi!", Phượng Tiên nghiêng đầu, mặt mày tủi thân nhìn về phía nhị thái tử Kim Ô Tộc, cười duyên nói.
"Tiên Nhi muội muội yên tâm, huynh chắc chắn sẽ khiến muội vui vẻ!", nhị thái tử Kim Ô cười lộ ra hàm răng sắc lạnh, một đôi con ngươi màu vàng tràn ngập vẻ khát máu và tàn bạo.
Hắn ta nói xong bèn giương cung cài tên nhắm thẳng vào Tiên Vương Hạc, một mũi tên xuyên thủng mây trời như một ngôi sao chổi.
"Thú vị!", những thái tử và thần tử khác đều cười lạnh, bắt chước giương cung cài tên.
Cảnh tượng kia cực kỳ máu tanh, mỗi một mũi tên như một ngôi sao chổi bắn thẳng vào người Tiên Vương Hạc.
"Diệp Thành, đau lòng không?", Phượng Tiên chớp chớp mắt, như thể có thể cách vách núi nhìn thấy Diệp Thành đang điên cuồng giãy giụa, hình ảnh ấy khiến cô ta phấn khích cực kỳ: "Ngươi phải biết rằng cái chết của hắn đều là tại ngươi".
"Lão Thất, đừng nghe ả nói bậy, ta chết rồi thì mười tám năm sau vẫn là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất", Tiên Vương Hạc gầm lên, cả người cắm đầy tên, toàn thân đẫm máu, quả thật là một người đàn ông cứng cỏi.
"Ghê gớm vậy luôn!", đám nhị thái tử Kim Ô cười lạnh, lại giương cung cài tên bắn ra thần quang.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!