Tu sĩ Thiên Đình rời đi, áo choàng đẫm máu bay phần phật, dưới lớp mặt nạ là từng khuôn mặt lạnh như băng.
Tựa như lời của Cửu Tiên, trái tim của họ cũng đã đóng băng.
Sự thê thảm của Diệp Thành và những người chuyển thế khiến họ phát điên, cần phải dùng máu tươi để dập tắt ngọn lửa hận thù ấy.
Vì thế, họ không tiếc gây ra sát kiếp, chẳng có gì có thể cản nổi họ báo thù, tất cả đều phải trả một cái giá đắt.
Một cuộc vây bắt đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Đợi đến khi hơn ngàn người của Thiên Đình trở về thì nó đã dựng lên một cái bục khổng lồ, bên trên cắm hơn trăm cây cột bằng đồng.
Còn đám thần tử Thái Thanh và Vũ Hóa đều bị cột trên từng cây cột lạnh lẽo ấy.
Thiên Đình đông nghìn nghịt như kiến, bãi đá kia bị vây chặt như nêm cối, cũng không nén nổi sát khí lạnh như băng.
Diệp Thành lẳng lặng đứng trên đỉnh Ngọc Nữ Phong nhìn từng khuôn mặt đã khắc vào trong tâm khảm kia.
"Trên nguyên thần họ đều có cấm chế, không thể trực tiếp soát hồn", Hồng Trần Tuyết bên cạnh khẽ nói.
"Nằm trong dự đoán rồi", Diệp Thành bình tĩnh nói.
"Phượng Tiên, đều do Phượng Tiên!", gần trăm người trên bãi đá dưới chân núi hét lên, tóc tai bù xù, tiếng gào còn thê thảm hơn ác quỷ, còn đâu vẻ kiêu ngạo bình thường.
"Chết thì chết, người thân của các ngươi vẫn không sống lại được!", cũng có người còn già mồm chẳng hạn như thần tử Vũ Hóa, biết không thoát khỏi cái chết, cười dữ tợn, trước khi chết còn không quên đay nghiến cho đã trông hết sức vui vẻ.
"Mẹ nó!", Tư Đồ Nam lôi kiếm ra định xông lên chém thần tử Vũ Hoa ra từng khúc.
"Nào, nào, tụi này cũng lên nữa!", Long Nhất, Long Ngũ đẩy Tư Đồ Nam, xắn tay áo bước lên bãi đá.
Hai người đốt cháy lên ngọn lửa hừng hực, dựng nồi, nấu nước sôi, có vẻ định nấu ăn.
"Không sống lại được, họ đều không sống lại được, ha ha ha!", thần tử Vũ Hóa vẫn còn đang điên cuồng cười to. Tuy chết, cũng không muốn cho Thiên Đình dễ chịu.
"Ồn ào ghê!", Long Nhất bước tới, bẻ miệng hắn ta ra, trực tiếp cắt lấy cái lưỡi.
Cắt xong bèn ném đầu lưỡi vào cái nồi kia.
Không có lưỡi, thần tử Vũ Hóa không thể phát ra tiếng, miệng đầy máu, đừng nói là nói chuyện.
"Hai cái lỗ tai kia trông cũng đẹp ghê!", Long Ngũ đánh giá một lượt rồi cắt lỗ tai của hắn ta xuống ném vào nồi hầm.
"Con chim cu cũng không nhỏ, nặng tay đấy!", Long Nhất lại ra tay, mục tiêu là anh bạn nhỏ của thần tử Vũ Hóa.
Cảnh tượng kế tiếp cực kỳ máu me.
Hai tên đầu trọc đều xắn tay áo lên chặt xuống từng bộ phận trên người thần tử Vũ Hóa.
Cứ mỗi lần chặt xuống một bộ phận đều trực tiếp ném vào nồi, còn không quên bỏ thêm gia vị.
Mắt thần tử Vũ Hóa vẫn chưa bị móc xuống, cũng chỉ có thể trợn to hai mắt, không thể nhúc nhích, lại chẳng thể mở miệng, cứ thế trơ mắt nhìn, đau đớn muốn chết.
Hắn ta đã nghĩ thoáng, chẳng phải là chết à! Có gì để sợ chứ.
Nhưng hắn ta sai rồi, chết không đáng sợ, sống không bằng chết mới đáng sợ, vì mình chửi rủa nên mới bị tra tấn thế này.
"Nào, nếm thử đi", Long Nhất Long Ngũ cực kỳ biến thái, múc một chén thịt hầm ra, người bưng chén, người bẻ miệng đổ vào.
"A!", đám thần tử Thái Thanh đều bị kích thích hoảng sợ hét lớn, tinh thần suy sụp, đừng nói là bị, chỉ nhìn thôi đã sợ đến phát điên.
"Ọe!", Tiểu Cửu Tiên bụm miệng lại.
Đây là cảnh tượng buồn nôn nhất mà cô từng thấy.
Đám Long Kiếp và Thanh Long cũng chẳng tốt hơn là bao, mặt mày đỏ lừ giống như muốn ói.
Bọn họ đã thấy rất nhiều cái chết, nhưng lại lần đầu tiên thấy cách làm ấy, quả thật vừa máu tanh còn biến thái.
Sự thật lại lần nữa chứng minh, người của Thiên Đình đều là kẻ điên, thù hận đã khiến họ trở thành kẻ điên.
Bọn họ không nhìn nổi, nhưng người trong Thiên Đình lại mặt mày lạnh tanh, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ đều như những khúc gỗ, chẳng có biểu cảm gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!