Rừng trúc Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm đã pha trà xong.
Diệp Thành vừa bước vào đã bị gọi sang.
Cách biệt ba trăm năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Đông Hoàng Thái Tâm đúng nghĩa.
Hắn vẫn còn nhớ năm đó, lúc hắn đi cũng là cảnh tượng này, thần nữ Côn Luân tự mình pha trà tiễn hắn đi.
“Cuối cùng ngươi cũng không làm Đại Sở thất vọng”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cười, tự mình rót trà cho Diệp Thành như năm đó.
“Năm xưa căn nguyên Đại Sở sụp đổ, khó chống đỡ được Luân Hồi Chư Thiên, bây giờ căn nguyên phục hưng, tại sao không tạo ra càn khôn lần nữa?”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà, nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Không có Luân Hồi Chư Thiên che phủ, không sợ Thiên Ma tấn công lần nữa?”
“Ngươi đánh giá thấp Luân Hồi Chư Thiên rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm lắc đầu cười nói: “Không có Đại Đế tự mình bày trận, với bản lĩnh của chúng ta cũng không thể tạo ra càn khôn nghịch thiên kia được”.
“Nói thế Thiên Ma rất dễ tìm được Đại Sở?”
“Thế nên đế binh trấn thủ Đại Sở, từ năm tăng lên chín, che giấu huyền cơ Đại Sở bằng cái này”.
“Nói thật thì trước đây ta có từng mơ ước không chỉ một lần”, Diệp Thành cầm chén trà lên, giọng điều rất bình thản: “Hy vọng gót sắt Thiên Ma đi khắp thiên hạ để cho bá tánh hiểu được thế nào là bảo vệ”.
“Ta hiểu tâm cảnh của ngươi, Đại Sở đã trải qua quá nhiều chuyện nhưng không bị Vạn Vực ghi nhận, chư thiên quá bi ai”.
“Người đau thương không phải ta mà là linh hồn của những anh hùng đã ra đi, có quá nhiều người bị chôn vùi ở dị vực, đến chết cũng không biết Đại Sở”.
Diệp Thành cười trong đau khổ, vô thức nhớ đến người chuyển kiếp, rõ ràng bảo vệ bá tánh nhưng lại chết thảm.
Đông Hoàng Thái Tâm im lặng, cảm thấy vô cùng đau thương.
Hai người đều lặng thinh, chỉ lẳng lặng uống trà như hai người bạn cũ ăn ý với nhau, đều biết rõ chỉ là không nói ra.
“Vậy Tiểu Oa, Nhược Hi bị kiếm Tru Tiên mang đi rồi”, không biết đến lúc nào, Đông Hoàng Thái Tâm mới chậm rãi nói.
“Ta biết”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Khi ấy ta từng về Đại Sở, nói đúng hơn là mơ trở về Đại Sở, ta nghe được không sót một chữ nào trong cuộc nói chuyện của các người”.
“Thảo nào!”, Đông Hoàng Thái Tâm thở dài: “Thảo nào ta cảm nhận được sự tồn tại của ngươi không chỉ một lần nhưng lại không tìm được người, Đế Đạo Tiên Pháp, mơ về thiên cổ, quả là tuyệt diệu”.
Nói rồi một tay Đông Hoàng Thái Tâm chống cằm, đôi mắt lóe lên tia sáng, mỉm cười nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành bị nhìn như thế cũng cảm thấy mất tự nhiên, nhất là điệu cười của Đông Hoàng Thái Tâm, thế nào cũng khiến người ta rùng mình.
“Có phải ngươi đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể ta không?”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cười nhìn Diệp Thành, có một lần bà ta vừa mới tắm xong, còn chưa kịp thay quần áo đã cảm nhận được có một ánh nhìn, lúc này nghĩ lại có lẽ là Diệp Thành trở về từ giấc mơ.
“Đó… đó là chuyện ngoài ý muốn!”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Cũng không thể trách ta, ai biết bà đang tắm đâu”.
“Một đại mỹ nữ… chắc ngươi mơ cũng nhiều nhỉ”.
“Nói bậy, ta chẳng nhìn thấy gì cả, đừng đổ oan cho ta”.
“Vậy sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhướn mày, cười càng đắc ý.
“Ta là chính nhân quân tử”, ngoài miệng thì nói thế nhưng vẫn không quên che đũng quần, ai bảo cảnh tượng đó quá ướt át, là một người đàn ông sao có thể kiềm chế được.
“Có quỷ mới tin ngươi”, Đông Hoàng Thái Tâm trợn mắt nhìn Diệp Thành, dù là Chuẩn Đế thì bà ta cũng là một người phụ nữ, Kiếm Phi Đạo còn chưa từng nhìn thấy mà lại bị một tên nhóc nhìn sạch sành sanh.
Nếu không phải tên này là Hoàng Giả Đại Sở, nếu không phải hắn có công rất lớn với Vạn Vực, bà ta đảm bảo sẽ tát chết hắn.
Bầu không khí hơi gượng gạo, Diệp Thành chỉ lo vùi đầu uống trà, mấy người phụ nữ này cá tính, không chừng sẽ đánh hắn thật.
Còn có Kiếm Thần, nếu để ông ta biết, không một nhát chém chết hắn mới lạ, cho dù có phải là trùng hợp hay không, đánh chết rồi tính.
“Hồng Trần cũng chuyển kiếp rồi, lần đầu nhìn thấy hắn lập tức thành Thánh, lúc gặp lại hắn tức là một trăm năm trước đã là Chuẩn Đế”, Diệp Thành lanh trí chuyển đề tài.
“Người ở thời không tương lai cũng có thể luân hồi chuyển kiếp”, Đông Hoàng Thái Tâm nhíu mày, rất ngạc nhiên.
Phải nói là Diệp Thành chuyển đề tài rất tốt, dù là tâm cảnh của Đông Hoàng Thái Tâm cũng khó mà tin.
Hai trăm tuổi thành Chuẩn Đế rất kỳ lạ, đã vi phạm pháp tắc nghiêm trọng, tốc độ thăng cấp này cũng quá mức yêu nghiệt.
Nghĩ thầm như thế, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Diệp Thành đầy ẩn ý: “Hồng Trần và Lục Đạo có quan hệ gì?”
“Hồng Trần là tương lai của ta, Lục Đạo là tương lai Hồng Trần”.
“Đây…”, Đông Hoàng Thái Tâm mấp máy môi.
Tin tức này quá chấn động, khiến bà ta trở tay không kịp.
Một là truyền thuyết của Đại Sở, là sự tồn tại vô địch, một là ác mộng của Chư Thiên, nơi cấm địa lần lượt bị công kích.
Họ đã đảo ngược pháp tắc thời không, bây giờ cũng đảo ngược cả pháp tắc luân hồi, như thể tất cả quy luật của thế gian này giống như đồ trang trí trước mặt họ.
“Hồng Trần muốn giết Nhược Hi, Lục Đạo muốn bảo vệ Nhược Hi”, Diệp Thành lại nói ra một bí thuật.
“Một giết, một bảo vệ?”, Đông Hoàng Thái Tâm híp mắt.
Có lẽ, cho đến giờ bà ta mới thật sự biết rõ sứ mệnh Hồng Trần nghịch thiên cải đạo đến thời không này chính là vì giết Nhược Hi.
Nhưng Hồng Trần của tương lai… Lục Đạo có sứ mệnh trái ngược hoàn toàn với Hồng Trần, khó mà tưởng tượng được.
“Ta bắt đầu hiểu tại sao kiếm Tru Tiên lại không qua được với ngươi”, lời nói của Đông Hoàng Thái Tâm trở nên thâm thúy hơn: “Cho dù là Hồng Trần hay là Lục Đạo thì gốc của họ đều là Diệp Thành ngươi, người mà kiếm Tru Tiên muốn giết không phải ngươi, mà là Hồng Trần và Lục Đạo”.
“Hồng Trần và Lục Đạo chắc chắn phá được bí mật kinh thiên động địa, kiếm Tru Tiên muốn giết người diệt khẩu”, Diệp Thành trầm ngâm: “Nó không thể đấu lại Hồng Trần và Lục Đạo nên mới chuyển mục tiêu, nhắm vào ngươi, đả kích họ bằng cái chết của ngươi”.
“Kiếm Tru Tiên muốn tiêu diệt Lục Đạo và Hồng Trần, nhưng Hồng Trần và Lục Đạo lại một giết một bảo vệ Nhược Hi, từ đó có thể thấy kiếm Tru Tiên và Nhược Hi không phải là người cùng đường”.
“Kiếm Tru Tiên, Lục Đạo, Hồng Trần và ngươi đều có liên quan đến Nhược Hi”, Đông Hoàng Thái Tâm nói.
“Thế nên thân phận thật sự của Nhược Hi mới là điều then chốt cởi bỏ tất cả nghi ngờ”, Diệp Thành nói.
Hai người nói một hồi rồi im lặng, một bí mật bị phá vỡ nhưng lại đắp một màn sương mờ lên rất nhiều chuyện.
Điều đáng chắc chắn là nếu dòng lịch sử không lệch hướng, Chư Thiên trong tương lai chắc chắn sẽ có một trận đại nạn.
Mà trận đại nạn đó có khả năng hủy diệt, ngay cả Đại Đế cũng sẽ chết trận, có thể tưởng tượng được đại nạn đó đáng sợ đến mức nào.
“Ngươi không cần lo chuyện này, yên tâm đi độ cuộc đời còn lại của ngươi”, vẫn là Đông Hoàng Thái Tâm đánh vỡ sự im lặng này.
“Đã biết”, Diệp Thành mỉm cười, chậm rãi đứng lên.
Với tu sĩ thì ba năm trôi qua rất nhanh, thật sự rất ngắn, chỉ một thoáng đã đến điểm cuối.
Quả thật hắn không thể tham dự vào chuyện này, với đạo hạnh của hắn có quản cũng không được, để lại cho các Chuẩn Đế lo vậy.
Dù sao hắn đã nghĩ thông rồi, cũng nên nghỉ ngơi.
“Ba năm quá ngắn, đừng để họ… có gì tiếc nuối”, Đông Hoàng Thái Tâm ở phía sau nói.
Diệp Thành khẽ cười, không đáp lời, sải bước ra khỏi rừng tre.
Nhìn Diệp Thành rời đi, vẻ mặt Đông Hoàng Thái Tâm hoảng hốt.
Trong thoáng chốc bà ta như vẫn có thể nhìn thấy một người phụ nữ đồ trắng, mặc đồ cưới, đi từng bước về phía tế đàn.
Người phụ nữ đó không phải là cô dâu sắp gả đi nhưng sắp giao mạng cho hắn, dù chỉ có thể đổi lại ba năm tuổi thọ ngắn ngủi cho hắn.
Âm dương tương trợ lẫn nhau mới có thể xoay chuyển càn khôn, Nhân Vương là người kết nối, sợi dây đó chính là nhân quả của người đó và hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!