“Bất ngờ? Kiếp số?”, Diệp Thành lẩm bẩm nói, không biết cái gọi là kinh hỉ và kiếp số ở trong miệng người là từ đâu mà đến.
“Bất ngờ? Kiếp số?”. Chúng nữ cũng nhẹ giọng lẩm bẩm, biểu cảm tràn đầy lo lắng, hy vọng là bất ngờ chứ không phải là kiếp số.
“Đến đây nào, mau theo kịp!”. Lúc mọi người đang lẩm bẩm, tiếng gọi ồn ào vang lên, đều là tiếng kêu la ầm ĩ.
Diệp Thành thu lại suy nghĩ, nhìn về hướng đi vào Ngọc Nữ Phong.
Đó là một đám người, dẫn đầu chính là chín đạo thân của hắn.
Ở phía sau chín đạo thân có nam có nữ, có già có trẻ, đếm chừng hơn ngàn người, đông nghịt một mảng.
Diệp Thành nhìn thấy mà kinh ngạc, khóe miệng giật giật.
Thật hiển nhiên, mấy người này đều là gia quyến của chín đạo thân.
Mới có ba trăm năm, những tên này đúng là chăm chỉ tạo người, quả là con cháu đầy đàn, hiệu suất không phải cao bình thường đâ.
Hơn nữa, những tức phụ xinh đẹp của chín đạo thân bụng đều đã phồng lên, nhìn vào đều biết là đang có thai.
“Rất có năng lực”. Vẻ mặt Diệp Thành ý vị thâm trường.
“Đi đi, gọi ông ngoại”. Chín đạo thân đẩy một đám nhóc con lên phía trước, tất cả đều ước chừng tầm cỡ hai, ba tuổi, da dẻ phấn hồng, mặt mày mũm mĩm, vô cùng đáng yêu.
“Tham kiến ông ngoại”. Một đám nhóc con quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu với Diệp Thành, giọng con nít ngây ngô, non nớt vang lên.
Một câu gọi ông ngoại, khiến cho Diệp Thành chấn động trong nháy mắt.
Còn chưa làm cha, thế mà, con mẹ nó, đã lên chức ông ngoại rồi sao!
Vai vế trực tiếp nhảy lên một bậc, thật là đáng mừng.
“Tham kiến bà ngoại”. Đám nhóc con lại dập đầu.
Lần này đám nhỏ quỳ trước Tịch Nhan, Lâm Thi Họa, Thượng Quan Ngọc Nhi, Liễu Như Yên, Bích Du, Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Ách… Ha ha ha”. Chúng nữ sửng sốt trong một giây, gương mặt ửng đỏ, cười xấu hổ, bọn họ già như vậy rồi sao?
Vừa mới lơ đãng một chút đã trở thành bà ngoại người ta, bọn họ đều chưa thành thân, bối phận trực tiếp tăng lên hai cấp.
“Gia gia nói, quỳ xuống thì sẽ có tiền mừng tuổi”. Một đám trẻ con, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, chớp chớp đôi mắt to.
“Có, đều có!”. Chúng nữ cười hi hi, tiến lên.
“Đến đây, xếp hàng!”. Diệp Thành cũng xách túi trữ vật ra.
“Thằng nhóc này đáng yêu thật”. Tình thương của mẹ trong lòng các cô gái bộc phát quá độ, một người ôm hai, tặng linh châu, ngọc bội,… hoàn toàn không phải là vật phàm, đều rất hào phóng.
Điều quan trọng là, một câu bà ngoại kia, gọi ngọt như mía lùi, khiến cho các nàng đều vô cùng hạnh phúc.
Ngọc Nữ Phong lại náo nhiệt, hơn một ngàn người bày mấy trăm bàn, tiếng cười nói rôm rả, không khí thật ấm áp.
“Đến, lão đại, kính ngươi”. Chín đạo thân xách túi ra, chất đống trước mặt Diệp Thành.
“Không uổng công thương các ngươi”. Diệp Thành bỏ một viên thịt viên vào trong miệng, xoa xoa tay kéo từng cái ra.
Thế nhưng, vừa lúc trông thấy trong túi chứa cái món gì, viên thịt hắn mới nuốt vào ngay lập tức đã bị phun ra ngoài.
Hợp hoan tán, một đống toàn là hợp hoan tán, cỡ tám mươi cân, chưng thành màn thầu, có thể để lâu mà ăn dần.
“Nếu không đủ thì ta vẫn còn”, chín đạo thân nói, hơi híp mắt, làm ra động tác tay OK, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết.
“Đệt cụ nhà ngươi. Vui vẻ cái quần!”. Sắc mặt Diệp Thành đen lại, gân xanh trên trán nổi tán loạn, hắn đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
“Ui cha, thật náo nhiệt”. Dưới chân núi lại có người đi lên.
Mấy người đi đầu là Trần Vinh Vân, Ly Chương, Hạo Thiên Thi Vũ, Hạo Thiên Thi Tuyết, Vi Văn Trác, và Đông Phương Ngọc Yên.
Mấy người đi theo phía sau, còn có một nhóm người già trẻ đều có đủ.
“Nhìn thấy không, là ông lớn của ngươi, đi qua đó dập đầu đi”.
Trần Vinh Vân và Ly Chương đá nhi tử bảo bối của mình lên trước, tiêp theo là đời cháu, cũng đẩy lên cùng nhau.
Diệp Thành gãi gãi đầu, nghe xong cảm thấy trong lòng quái quái.
“Đến đây, ông lớn phát tiền!”. Diệp Thành lại xách túi trữ vật ra, làm trưởng bối, quả thật là không dễ dàng.
Chúng nữ cũng giống nhau, lúm đồng tiền như hoa, đám nhóc con hành lễ, khiến cho các nàng đều hạnh phúc, ngọt hết sức.
Đại gia đình lại dung nhập thành một, Diệp Thành và mấy người Trần Vinh Vân tụ thành một nhóm, Thi Vũ, Thi Tuyết và Đông Phương Ngọc Yên cùng với chúng nữ quyến thì tụ lại với nhau thành một nhóm, đám nhóc con thì chạy khắp núi.
“Ta nói, nếu hai người nhà các ngươi trở về nhà mẹ đẻ, hai ngươi sẽ không ngủ nhầm người chứ!”, Diệp Thành khoanh tay, nhìn thoáng qua Thi Vũ và Thi Tuyết, ánh mắt lại dừng lại ở trên người Ly Chương và Trần Vinh Vân.
“Cái này một lời khó nói hết, không cần đề cập đến”. Hai người che mặt, thành khẩn nói.
“Ngọc Yên muốn sinh, chúng ta chọn một cái tên đi! Con trai họ Vi, con gái họ Đông Phương, muốn ngầu nhất, người khác vừa nghe thấy thì phải sợ vỡ mật”. Vi Văn Trác chọc chọc Diệp Thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!