Chương 255: Phân Thân Ảo Ảnh
Nghe vậy, tất cả mọi người đều liếc nhìn lên chiến đài. Lời của Thành Côn rất rõ ràng, đó chính là Bạch Dực còn có quân bài áp chót.
Quả nhiên, Bạch Dực trên chiến đài sau khi chịu đòn đau đớn từ Diệp Thành thì quay người nhanh chóng sử dụng thủ ấn, xung quanh linh quang chiếu rọi, làn sương trắng mờ áo cứ thế lan ra.
Ngay sau đó, cơ thể Bạch Dực trở nên hư ảo, mười mấy ảo ảnh xuất hiện cùng lúc khiến người ta không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.
“Sao, muốn đánh hội đồng à?”, Diệp Thành không tỏ vẻ sợ hãi, hắn di chuyển với tốc độ nhanh chóng, tung một chưởng khiến một phần phân thân bị đánh tan.
Vì là phân thân nên thực lực còn kém xa người thật, cho dù Bạch Dực thực thụ chịu một chưởng của Diệp Thành thì có lẽ cũng sẽ phun ra máu chứ đừng nói là phân thân.
Có điều, điều khiến Diệp Thành bất ngờ đó là phần phân thân sau khi trúng một chưởng của hắn thì lập tức hoá thành một làn khói xanh, làn khói xanh kia tan ra rồi lại ngưng tụ lại.
“Đánh không chết?”, Diệp Thành sững người.
“Chết đi”, Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì mười mấy tên Bạch Dực từ tứ phương tám hướng công kích đến, nào là chưởng ấn, nào là kiếm mang, nào là quyền ảnh, trong chốc lát bổ nhào về phía Diệp Thành.
“Muốn ép ta phải không?”, sau khi đứng vững, một kiếm của Diệp Thành chém về phía cánh tay Bạch Dực tạo ra một khe hở, sau đó hắn nhảy ra khỏi vòng vây.
“Chạy đi đâu?”, một tên bay lao đến tung chưởng.
“Một tên phân thân là cái thá gì?”, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra đó là phần phân thân của Bạch Dực, Diệp Thành lập tức vung tay đánh tan nó, vì biết đây là phân thân nên hắn chỉ dùng một phần sức mạnh.
Có điều, Diệp Thành phải ngỡ ngàng thì khí tức của phần phân thân kia nhanh chóng tăng lên, sức công kích cũng lớn mạnh, uy lực của một chưởng kia theo đó mà mạnh lên gấp mười mấy lần.
Bịch!
“Chuyện gì thế chứ?”, Diệp Thành lùi về sau mở Tiên Luân Nhãn và nhìn chằm chằm vào mười mấy tên Bạch Dực ở tứ phương tám hướng.
“Không đúng”, sau khi nhìn một vòng, đôi mắt Diệp Thành chợt nheo lại.
Hắn nhận ra mặc dù mình đối mặt với mười mấy tên Bạch Dực nhưng chỉ một tên trong đó là bản chính, sức mạnh của bản chính phân cho mười mấy phần phân thân. Một tên Bạch Dực giây phút trước còn là phân thân, giây phút sau đã trở thành bản chính.
“Chẳng trách mà phân thân giây phút trước công kích mình xong thì sức mạnh lại nhanh chóng tăng lên gấp bội như vậy. Hoá ra giây phút đó, phần phân thân kia đã trở thành Bạch Dực thực thụ”, đôi mắt Diệp Thành chợt loé sáng, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: “Tên tiểu tử này còn biết cả bí pháp này, hắn giấu cũng giỏi đấy”.
Diệp Thành nhất thời cau mày: “Phần phân thân của Bạch Dực bị tiêu diệt đi rồi nhưng vẫn có thể tái sinh, từ đầu tới cuối vẫn đảm bảo mười mấy phần phân thân, bản chính và phân thân lại có thể chuyển hoá cho nhau, như vậy có nghĩa là mỗi một phần phân thân đối đầu với mình đều có khả năng là bản chính. Mỗi lần mình ra tay bắt buộc phải ra đòn hết sức, nếu chỉ sử dụng một phần sức mạnh thì có thể đánh tan một phần phân thân, nhưng sức mạnh tổng thể lại không thể khiến Bạch Dực bị thương, ngược lại Bạch Dực lại có thể tận dụng những phần phân thân kia khiến mình hao tổn sức lực”.
Rầm! Rầm!
Khi Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ thì mười mấy tên Bạch Dực đã lại lần nữa vây đến.
Vút!
Từng đường sát kiếm lạnh lùng chĩa về phía cổ họng Diệp Thành.
“Bản chính?”, Diệp Thành nheo mắt lập tức ra tay, một đường kiếm dài chém ra.
Phụt!
Cơ thể Bạch Dực đột nhiên tan biến.
“Không phải bản chính, bản chính di chuyển rồi”, Diệp Thành vội quay người lật tay tung ra một chưởng về phía sau mình. Vì giây phút trước đó, Bạch Dực thực thụ đâm một nhát kiếm tới đây xong thì đã hoá thành phân thân, còn hắn đã di chuyển tới phần phân thân khác, và cũng chính là cái tên tấn công Diệp Thành ở phía sau.
Bịch!
Một chưởng mạnh mẽ tung ra, cả hai đều bị ảnh hưởng.
Phụt! Phụt! Phụt!
Ngay sau đó, máu bắn vọt ra, trên người Diệp Thành lại có thêm mười mấy vết thương mới.
“Hừ, hừ, phần phân thân của sư huynh Bạch Dực không phải ngươi có thể đấu lại đâu”, bên dưới, thấy Diệp Thành liên tiếp bị thương, các đệ tử của Chính Dương Tông nhếch miệng cười mỉa mai.
“Cứ thế này thì Bạch Dực sẽ không thể bại được”, Thành Côn mỉm cười, trong ánh mắt còn hiện lên cái nhìn tôi độc, có vẻ như ông ta đã nhìn ra được cảnh tượng Diệp Thành bị từng nhát kiếm của Bạch Dực chém vào người.
“Tên tiểu tử Bạch Dực này lại có cả bí pháp này nữa cơ”, Gia Cát Vũ tấm tắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!