Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 265: Đến muộn

Ngay sau đó Ngô Trường Thanh lại dẫn nhóm trưởng lão về, khẽ lắc đầu với Thành Côn. 

Lúc này Thành Côn mới yên tâm, khu cấm địa của Chính Dương Tông là bí mật lớn nhất của họ, nơi đó không chỉ phong ấn long hồn của Thái Hư Cổ Long mà còn có Đại Địa Linh Mạch, đây không phải điều mà ai cũng có thể biết. 

Nếu lúc này Diệp Thành ở đây chắc chắn sẽ vô cùng lo lắng. 

Bởi vì hắn để lại chín phần phân thân trên Đại Địa Linh Mạch, bây giờ Ngô Trường Thanh đến kiểm tra, nếu bị ông ta phát hiện phân thân của hắn thì chẳng phải không đánh đã khai sao? 

May thay Thái Hư Cổ Long vẫn đáng tin cậy, trước khi Ngô Trường Thanh vào, nó đã ẩn phần phân thân của Diệp Thành đi, mặc dù bị phong ấn nhưng mấy người phía Ngô Trường Thanh cũng không thể nhìn thấu. 

Sau khi chắc chắn Gia Cát Vũ không ở cấm địa, Thành Côn mới ra hiệu bằng ánh mắt với Ngô Trường Thanh. 

Ngô Trường Thanh hiểu ý, bước lên chiến đài: “Đệ tử chân truyền lọt vào trận chung kết lên chiến đài bốc thăm”. 

Chẳng bao lâu, Cơ Tuyết Băng Huyền Linh Chi Thể, Hoa Vân đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông, Hàn Tuấn đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông lần lượt bước lên chiến đài, chỉ có một mình Diệp Thành là không thấy đâu. 

“Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông định từ bỏ quyền thi đấu sao?”, Ngô Trường Thanh liếc nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, cằm hất lên thật cao, ánh mắt và giọng điệu đều mang theo sự khiêu khích rõ rệt. 

Dương Đỉnh Thiên im lặng, định không trả lời để kéo dài thời gian cho Diệp Thành quay về. 

Nhưng Ngô Trường Thanh dường như không muốn cho ông cơ hội, ông ta nói móc: “Dương đạo hữu, ông không nói là có ý gì? Là từ bỏ phải không? Nếu từ bỏ quyền thi đấu thì ông cứ nói thẳng, như vậy chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian đợi hắn”. 

Biết không thể tránh được, Dương Đỉnh Thiên nhẹ giọng trả lời: “Không biết cuộc thi tam tông có tiền lệ trì hoãn việc bốc thăm không?” 

Ngô Trường Thanh nghe vậy thì đưa mắt nhìn Thành Côn. 

Thành Côn cười nhạt: “Dương Đỉnh Thiên, ý ông là muốn chúng ta chờ Diệp Thành đúng không?” 

“Đã biết sao còn hỏi nhiều?” 

“Được, Chính Dương Tông ta cho ông thời gian”, Thành Côn nhẹ nhàng nói, sau đó ung dung xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái. 

Ông ta chỉ mong Diệp Thành tới tham gia cuộc thi này ấy chứ! So với việc Diệp Thành từ bỏ quyền thi đấu, ông ta càng muốn hắn bị đánh bại trên chiến đài. Như vậy ông ta có thể lệnh cho đệ tử danh chính ngôn thuận tiêu diệt Diệp Thành, vậy mới có thể giải toả hận thù trong lòng ông ta. 

“Vậy thì cảm ơn chưởng giáo Chính Dương Tông”, Dương Đỉnh Thiên nhắm mắt, yên lặng chờ Diệp Thành tới. 

Bởi vì kéo dài thời gian nên mọi người trong sân tạm thời đều im lặng. 

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một khắc, hai khắc, ba khắc… 

Nhưng Diệp Thành vẫn chưa xuất hiện, vị trí của Gia Cát Vũ cũng vẫn để trống. 

“Ta đang thắc mắc sao tiểu tử này sao có thể lên đây được”, trong hư vô, Đông Hoàng Thái Tâm ngửa đầu nhìn lên khoảng hư không cao một trăm nghìn trượng: “Bay lên cao như thế không sợ ngã xuống mà chết sao?” 

“Hắn chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, đương nhiên không bay lên được”, Phục Nhai cũng ngửa đầu nhìn, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trên hư không cách một trăm nghìn trượng qua từng tầng mây mù: “Chắc chắn là Gia Cát Vũ đưa hắn lên, nhưng Gia Cát Vũ đâu? Ông ta vứt một tên nhóc ở cảnh giới Nhân Nguyên lên đó là có gì gì?” 

“Hay để ta lên đó đón hắn nhé!”, Huyền Thần ngẩng đầu lên nói. 

“Không cần”, Đông Hoàng Thái Tâm thong thả nói, sau đó liền thu hồi ánh mắt. 

Lúc này Diệp Thành vẫn đang ngồi trên khoảng không cao một trăm nghìn trượng, hắn trơ mắt nhìn về nơi Gia Cát Vũ rời đi, hắn đã chờ cả đêm mà vẫn không thấy lão ta quay lại. 

“Bà nó, không phải ông quên ta rồi đấy chứ!”, Diệp Thành chửi bới, hắn đang nghĩ có phải lão già Gia Cát Vũ đã đi rồi không? Vì vui quá mà quên mất hắn. 

Nhưng một đêm này, Diệp Thành cũng có sự thay đổi rất lớn. 

Quan trọng nhất là linh hồn của hắn, sau khi dung hoà tia sức mạnh nguyên thần đó, cả linh hồn hắn đều được bao phủ bởi một tia sáng trắng mờ nhạt, mang đến cho hắn cảm giác an toàn chưa từng có. 

Mặc dù chỉ là một tia sức mạnh nguyên thần mong manh, nhưng linh hồn hắn vẫn thăng hoa về mặt chất, chủ yếu là do cảm ứng được với đất trời, hắn cảm nhận được rõ ràng thi thoảng trong người có cảm giác vô cùng kỳ lạ, đó chính là cơ thể được hoà vào với đất trời. 

Hơn nữa dường như hắn còn nắm được một luồng sức mạnh bí ẩn mà vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh đó nặng như núi, mênh mông như biển, bao la như trời, lại rộng lớn như bầu trời đầy sao. 

Hắn hiểu đây là sức mạnh thiên địa mà Sở Linh nói, nhưng sức mạnh vừa thần bí vừa lớn mạnh này, hắn lại chưa từng thực sự nắm được đó. 

“Bây giờ chắc cuộc thi tam tông đã bắt đầu rồi nhỉ?”, mặc dù dung hợp được một tia sức mạnh nguyên thần, nhưng Diệp Thành vẫn day mạnh đầu mày: “Thật nhàm chán, lão tử còn muốn đấu vài chiêu với Cơ Tuyết Băng đây. Nếu may mắn thắng thì sẽ nhận được phẩn thưởng linh đan năm vân”. 

“Má nó, Gia Cát Vũ, lão già xấu xa”. 

“Tên lừa bịp này…” 

“Sao ta lại nghe thấy có người chửi mình nhỉ?”, Diệp Thành vừa định chửi tiếp thì bên cạnh xuất hiện một bóng người. 

“Người còn biết quay lại?”, Diệp Thành đột ngột đứng lên, sa sầm mặt mày nhìn lão già Gia Cát Vũ. 

“Hết cách rồi, thứ đó chạy quá nhanh, lão tử phải đuổi theo nó cả đêm đấy”, lão già Gia Cát Vũ xoè tay, nhưng tâm trạng vẫn rất tốt, có vẻ lão ta đã có được sức mạnh nguyên thần đó, nếu không chắc chắn lão ta sẽ chửi một tràng ngay khi vừa xuất hiện cho xem. 

“Mau đưa con xuống đi”, Diệp Thành mắng. 

“Vội làm gì, dù sao cũng không kịp nữa, cho dù kịp thì ngươi cũng chẳng đánh được chúng”, mặc dù Gia Cát Vũ nói vậy nhưng vẫn túm lấy Diệp Thành, sau đó lao vụt đi như một đạo thần hồng. 

Mọi người ở trong hội trường phía dưới vẫn yên lặng chờ đợi, đã rất nhiều người chống cằm ngủ gật, đến khi họ dụi mắt tỉnh lại thấy Diệp Thành vẫn chưa về thì không khỏi bực bội nói: “Diệp Thành vẫn chưa về, không đến thì bắt đầu luôn đi còn chờ làm gì! Phải chờ đến khi nào chứ?” 

“Bắt đầu đi! Hắn đến cũng không thay đổi được gì”. 

“Đã hai canh giờ rồi, nếu đến thì đã đến lâu rồi”. 

Mọi người mất kiên nhẫn nhao nhao lên tiếng khiến Thành Côn đang nhắm mắt dưỡng thần không khỏi mở mắt ra, thấy Diệp Thành vẫn chưa quay lại, trong lòng ông ta chợt cảm thấy có chút tiếc nuối, cảnh tượng Diệp Thành thất bại, bị đánh tàn phế ông ta muốn thấy sẽ không diễn ra. 

Trong tiếng bàn tán của mọi người, Thành Côn nhìn Ngô Trường Thanh. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận