Sương mù phủ kín Nghiệt Hải, Tiếng rên khóc, kêu gào của lệ quỷ xen lẫn rồng ngâm không ngừng nghỉ.
Tổ đội đến giết ác long của lão Minh Tướng với hai Quỷ Vương đứng ở ngoài Nghiệt Hải không dám vào, vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm phía đó.
Ngoài họ ra còn có rất nhiều người vội vàng chạy đến đây xem vì họ nghe nói Diệp Thành đã vào Nghiệt Hải.
“Ngươi chắc chắn Diệp Thành đã vào Nghiệt Hải rồi à?”. Có rất nhiều người nhìn sang đám người lão Minh Tướng, bởi vì tin đó do họ truyền ra ngoài.
“Đúng vậy”. Lão Minh Tướng khẳng định chắc cú.
“Chuyện lạ đời nhất từ trước đến giờ đấy, ta thấy chắc hẳn đầu óc của tên Thánh Thể kia đã bị úng nước rồi nên mới chạy đi tìm cảm giác kích thích ở mấy chỗ thế này”.
“Lần này, xem ra tên kia dữ nhiều lành ít rồi. Ngay cả Thập Điện Diêm La cũng không muốn bén mảng đến cái nơi quỷ quái đó, ấy vậy mà một cấp Thánh Nhân như hắn lại muốn chui đầu vào rọ”.
“Ta nghĩ chắc chắn là Tần Quảng Vương không ngồi yên nhìn hắn ta chết đâu, dù sao ông ta cũng vất vả lắm bắt được một người mới về. Nếu ông ta trơ mắt nhìn hắn chết trong Nghiệt Hải, chẳng phải mấy chuyện trước kia ông ta làm toàn vô nghĩa cả rồi”.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, âm thanh lớn từ trong Nghiệt Hải càng vang dội. Nước biển cuồn cuộn dâng cao, sóng lớn nuốt hết bờ cát, đập ầm ầm lên bờ biển.
Nhóm người đứng xung quanh thấy vậy vội vàng rút về đằng sau, vì họ sợ lỡ như bị sóng biển đập trúng không may trượt chân bị nó nuốt trọn thì ngay cả xác cũng không còn. Thậm chí, Diệp Thành vừa mới bị nó nuốt, vẫn chưa thể ra kia kìa.
Tại Diêm La Điện, Tần Quảng Vương vẫn đang rất nhàn nhã, đầy hứng thú xem màn nước trong điện. Mà trong màn nước là hình ảnh của Nghiệt Hải.
Phán quan với Hắc Bạch Vô Thường đứng bên dưới đầy cung kính, họ thăm dò hỏi: “Tên nhóc kia hình như không chống chọi lại được rồi thưa Phủ Quân, chẳng lẽ người cứ trơ mắt nhìn mà không giúp sao?”
“Dù cả thế giới này bị diệt, thì hắn cũng không chết nổi đâu”. Tần Quảng Vương cười khà khà, thái độ của ông ta giống như chẳng có chuyện gì nghiêm trọng, khác hoàn toàn với thái độ lo lắng sốt vó của Phán Quan và Vô Thường: “Ta chắc chắn Đế Quân cũng đang xem đấy, cho nên ông ta sẽ bảo vệ hắn thôi”.
Phán Quan với Vô Thường nghe ông ta nói thế lập tức bật cười, họ thật sự đã quên mất Đế Quân kia. Nếu vị đại thần như ông ta ở đây thì Diệp Thành không sao rồi.
Trong Nghiệt Hải, Diệp Thành vẫn đang rất hăng say tấn công. Suốt chặn đường đi, hắn chém giết hơn mấy trăm con ác long, quậy đục nước Nghiệt Hải.
Một mình đấu với mấy trăm con ác long nên dù có mở bá thể như hắn thì cũng không tránh khỏi tình trạng liên tục bị thương. Số lượng ác long quá nhiều, nên không thể đếm xuể được.
“Cửa ra chỗ nào?”, Diệp Thành phun ra ngụm máu, thở hồng hộc, không biết do vết thương hay là tức giận mà trông dáng vẻ hắn như sắp phát điên rồi.
Hắn đã chém giết ác long không ngừng nghỉ nhưng vẫn chưa tìm thấy bờ biển ở đâu. Mà trong Nghiệt Hải, ác long vừa giết chết thì lại thêm một con lao đến, số lượng này một đông đảo.
Đằng trước hắn, chỉ thấy một mảnh sương mù dày đặc, tối om, sóng lớn cuồn cuộn.
Diệp Thành vừa thấy cảnh này lập tức quay đầu chạy đi, giống như hắn ngửi thấy được hơi thở đáng sợ nào đó. Có lẽ, nơi đó có ác long cấp cao hơn hắn đã đoán trước.
Đúng như dự đoán của hắn, Diệp Thành vừa bỏ chạy đã có một con ác long khổng lồ như quả núi nhào đến với đầy ác niệm và tà niệm.
Cơ thể của con ác long này đen nhánh, nhiễm đầy vết bẩn, khổng lồ như một quả núi. Chỉ cần nhìn mỗi con mắt của nó thôi đã thấy sợ hãi, vì đôi mắt đó to như một cái chum rượu và đỏ ngầu.
Con này là một con ác long cấp Đại Thánh, không biết nó đã tu luyện bao nhiêu nghiệt duyên mà uy áp còn đáng sợ hơn cả tu sĩ nhân loại.
So với con ác long này, những con ác long khác chỉ như những con sâu, còn Diệp Thành lại là một con kiến nhỏ xíu.
Sự thật chứng minh Diệp Thành lựa chọn cách quay đầu bỏ chạy là sáng suốt. Dù hắn có trâu bò thế nào, cũng không đánh lại con ác long cấp Đại Thánh này nổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!