Chương 267: Trận đồ bát quái
Rầm! Bịch!
Hoa Vân rõ ràng không ngờ Diệp Thành lại có khả năng chiến đấu gần bá đạo thế này, càng không biết sự đáng sợ của bí thuật này cho nên lần này hắn đã phải chịu thiệt, bị Diệp Thành đánh túi bụi, mỗi lần định sử dụng bí thuật đều bị Diệp Thành trấn áp, đánh lùi liên tiếp về sau.
“Sao…sao có thể?”, các đệ tử của Chính Dương Tông vừa hô hào cổ vũ cho Hoa Vân thì ngỡ ngàng nhìn lên chiến đài với ánh mắt không sao tin nổi. Trong kí ức của bọn họ, những người cùng thời với mình chưa ai có thể khiến Hoa Vân thảm hại như vậy.
“Đánh giá hắn ta thấp rồi”, không chỉ Ngô Trường Thanh, đến cả sắc mặt Thành Côn cũng trở nên tối sầm cả lại. Khả năng vượt trội mà Diệp Thành thể hiện ra đã khiến bọn họ đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
“Tên tiểu tử này là súc sinh sao?”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ không buồn nghiên cứu gương bát quái, đôi mắt ông ta đảo đi đảo lại quan sát Diệp Thành.
“Không có huyền thuật hoa lệ, Diệp Thành thi triển thuật chiến đấu gần thật bá đạo”, Thượng Quan Bác cũng phải tấm tắc.
“Cách đánh của Diệp Thành cũng thật khác người”.
“Hoa Vân phải chịu thiệt trong tay một tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến”.
“Thú Tâm Nộ của tộc người Man, tên tiểu tử này cũng không vừa”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Vả lại hăn thi triển hết sức thuần thục”.
“Ta cũng rất bất ngờ, có vẻ như hắn không hề đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta”, Phục Nhai vuốt vuốt râu, lời nói hết sức ý tứ: “Vả lại thông qua vài trận chiến như vậy mà hắn vẫn chưa dùng tới tiên hoả”.
“Hậu bối của Đại Sở Huyền Tông quả là nhân tài xuất chúng”, Huyền Thần mỉm cười lên tiếng.
Bịch!
Khi cả ba đang nói chuyện thì Hoa Vân đã phải chịu một đòn từ Diệp Thành, hắn nhanh chóng lùi về sau, toàn thân chỉ toàn dấu chân và dấu tay. Miệng hắn còn trào máu, có lẽ sau mỗi đòn đánh của Diệp Thành, hắn cảm thấy hết sức đau đớn.
“Ngươi khiến ta điên lên rồi đấy”, Hoa Vân gằn lên, trong tay áo có điện mang bay ra, nếu nhìn kỹ thì đây chính là sát kiếm màu bạc được hắn nắm trong lòng bàn tay.
Vút!
Ngay sau đó, sát kiếm màu bạc vang lên âm thanh sắc lạnh, còn có ánh sáng bạc bao quanh. Còn chưa xuất kiếm mà kiếm khí ngút trời đã xuất hiện đâm xuyên bầu không khí khiến không trung vang lên từng âm thanh khác thường, có thể thấy uy lực của nhát kiếm này mạnh tới nhường nào.
Phi Thiên Trảm!
Sau tiếng hô, Hoa Vân sải bước, một kiếm chém về phía Diệp Thành.
Vút!
Diệp Thành lật tay lấy ra kiếm Thiên Khuyết, hai tay cầm chắc thanh kiếm và giơ lên đỉnh đầu.
Bang!
Một kiếm của Hoa Vân chém vào kiếm Thiên Khuyết phát ra âm thanh của tiếng kim loại va chạm với nhau và còn có cả những đốm lửa đỏ loé sáng.
Ôi trời!
Khí huyết trong cơ thể Diệp Thành sục sôi, khoé miệng hắn chảy máu, bờ vai hắn tê dại, đôi chân vì phải chịu áp lực nặng nề nên suýt chút nữa thì hắn phải quỳ xuống.
Phi Thiên Trảm!
Một kiếm chưa thể khiến Diệp Thành trọng thương nên Hoa Vân lại lần nữa vung kiếm.
“Đã chịu thiệt một lần, ngươi tưởng ta đây chịu lần thứ hai sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, vung tay khiến thanh Thiên Khuyết bay đi, sau đó hắn vung mạnh cánh tay, chân khí được đẩy vào đầu ngón tay, phần đầu ngón tay còn có từng đốm lửa màu vàng kim và điện lôi màu đen bao quanh. Diệp Thành chỉ tay lên trời!
Thấy vậy, Hoa Vân không thể không dùng bí thuật, hắn chém bay thanh Thiên Khuyết của Diệp Thành sau đó chém một kiếm thật mạnh về phía trước mình.
Bang!
Nhất chỉ của Diệp Thành đánh trúng sát kiếm màu bạc của Hoa Vân tạo ra từng đốm lửa đỏ sáng rực.
Hoa Vân hắng giọng, rõ ràng hắn không ngờ nổi nhất chỉ của Diệp Thành lại bá đạo như vậy, đến cả trường kiếm của hắn cũng phải rung lên, cánh tay hắn đau đớn, Hoa Vân bị đánh lùi về sau vài bước.
“Đến lượt ta”, Diệp Thành hô lên, chân đạp ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, hắn di chuyển nhanh như cơn gió, khi đi qua thanh Thiên Khuyết, hắn còn không quên nhặt thanh kiếm lên.
“Đón lấy một kiếm của ta đây”, khi cách Hoa Vân còn chừng ba trượng, Diệp Thành cầm chặt thanh kiếm chém ra một kiếm với uy lực như xẻ núi.
Hoa Vân thấy vậy thì nhanh chóng lùi về sau, tốc độ càng lúc càng tăng nhanh.
Roẹt!
Diệp Thành chém vào không gian, thế nhưng lại khiến chiến đài bị chém nứt lìa, tạo ra một cái rãnh lớn.
“Cuối cùng cũng vận được hết sức rồi sao?”, Diệp Thành khiêng thanh Thiên Khuyết, hắn nhìn Hoa Vân với ánh mắt hứng thú. Một kiếm trước đó của hắn chém ra khiến Hoa Vân căn bản không thể né tránh, thế nhưng lần này Hoa Vân né tránh được, vậy thì đương nhiên đã được giải cấm chế nào đó trong cơ thể.
“Cho nên trận chiến này ngươi được định sẵn là sẽ chết rất thảm”, khí tức của Hoa Vân thay đổi, luồng khí tức lên cao, hai đạo kiếm khí bao quanh cơ thể, một âm một dương, bên dưới còn xuất hiện một trận đồ bát quái với linh quang chiếu rọi, nó phải to chừng năm trượng và trông hết sức dị thường, còn điểm rõ ràng nhìn thấy nhất chính là phần giữa hai lông mày của Hoa Vân, vị trí này đột nhiên xuất hiện một đường phù văn dị thường.
“Vậy phải xem ngươi có thực lực đánh chết ta không đã”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn tiếp tục vung kiếm Thiên Khuyết, cứ thế di chuyển nhanh như cơn gió, tốc và lực giao hoà, xuất kiếm tạo ra một đạo kiếm mang dài ba trượng.
Phá!
Vẫn là tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, bàn tay của Hoa Vân mạnh mẽ vô cùng khiến thanh Thiên Khuyết phải rung lên.
“Được lắm”, Diệp Thành lùi về sau, mỗi một bước lùi của hắn đều để lại vết chân hằn sâu trên chiến đài.
Roẹt!
Không đợi Diệp Thành đứng vững, phía đối diện đã có thêm một bóng hình như ma như quỷ đuổi đến.
“Thưởng cho ngươi một chưởng”, Diệp Thành vung tay, một chưởng được tung ra đánh về phía Hoa Vân.
Ừm?
Mãi tới khi ra tay thực sự, Diệp Thành mới phát hiện tốc độ và sức mạnh khi ra tay của mình đều bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó kiểm soát, sự kiểm soát này không phải đến từ Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn mà đến từ sức mạnh vô hình bao quanh Hoa Vân.
“Tốc độ quá chậm, sức lại quá yếu”, lúc này, giọng nói lạnh lùng của Hoa Vân lại vang lên, hắn dễ dàng né qua được một chưởng vừa rồi của Diệp Thành, ngay sau đó, hắn liền tung ra một chưởng khiến Diệp Thành phun ra máu lùi về sau.
Roẹt! roẹt!
Tốc độ của Hoa Vân nhanh như cơn gió, chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Thành, mỗi lần hắn ra tay đều để lại vết thương sâu trên người Diệp Thành.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Thành cũng ra tay công kích vài lần nhưng cho dù là tốc độ hay sức mạnh thì đều bị một luồng sức mạnh thần bí kiểm soát khiến tốc độ và sức mạnh của hắn đều bị giảm sút một cách đáng kể.
Âm dương luân chuyển.
Hoa Vân lại lần nữa ra tay, hai đạo kiếm khí một âm một dương bao quanh người hắn lần lượt được đánh ra. Một đạo đánh xuyên bả vai Diệp Thành, một đạo đâm xuyên phía ngực phải của Diệp Thành.
“Chết tiệt, chuyện gì thế không biết?”, Diệp Thành nghiến răng, hắn tận dụng bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan không ngừng lùi về sau nhưng lại bị hai đạo kiếm khí một âm một dương của Hoa Vân truy đuổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!