Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 269: Yêu nghiệt

Bang! Bang! Bang! 

Ngay sau đó, tiếng kim loại va vào nhau vang lên âm thanh chói tai, hai đạo kiếm khí âm dương của Hoa Vân mặc dù đánh trúng Diệp Thành nhưng lại không thể phá được lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trên người Diệp Thành, còn trên lớp áo giáo kia có rất nhiều đốm lửa loé lên. 

“Tiên Thiên Canh Khí, kim cang khó phá, hay đấy”, sự phòng ngự bá đạo của Tiên Thiên Canh Khí khiến Diệp Thành phải bật cười, sau đó hắn bước lên một bước và sát phạt về phía trận đồ bát quái của Hoa Vân. 

Cũng giống như mấy lần trước, một khi rơi vào bên trong trận đồ bát quái thì Diệp Thành đương nhiên sẽ cảm nhận được sức mạnh và tốc độ của mình bị hạn chế. 

Thế nhưng lần này Diệp Thành lại tự xông vào, có phòng ngự bá đạo của Tiên Thiên Canh Khí, hắn đủ tự tin đối đầu với Hoa Vân trong trận đồ bát quái. 

“Muốn chết”, Diệp Thành với khí thế mạnh mẽ sát phạt tới. Hoa Vân lạnh giọng, sau đó vung tay, một đạo đại ấn được tung ra. 

Bát Hoang Chưởng. 

Diệp Thành giống như con mãnh thú sát phạt tới, không hề tăng thêm phòng ngự, hắn cứ thế địch lại một chưởng của Hoa Vân sau đó xoay người tung ra Bát Hoang Chưởng. 

Địa Thiên Ấn! 

Hoa Vân vội thi triển bí pháp đối kháng. 

Rầm! 

Sau đòn đối kháng mạnh mẽ đó, cả hai liên tiếp ra tay. 

Bôn Lôi Chưởng! 

Long Hình Chưởng! 

Âm Dương Hợp Thủ Ấn! 

Hám Sơn! 

Rầm! Rầm! 

Trên chiến đài liên tục vang lên những âm thanh dữ dội, Diệp Thành hiên ngang thi triển bí thuật đối đầu với Hoa Vân trong trận đồ bát quái. Có phòng ngự bá đạo của Tiên Thiên Canh Khí, có vùng đan hải với dung lượng lớn, có chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa từ lòng đất vào cơ thể khiến Diệp Thành chẳng hề kiêng dè mà thi triển bí thuật bá đạo. 

“Hai tên này thật khủng khiếp”, thấy chiến đài bị bao trùm bởi kiếm khí, quyền ảnh, chưởng ấn, những người quan sát ở tứ phía đều trầm trồ. 

“Tên Diệp Thành đó lấy đâu ra nhiều chân khí vậy chứ? Bí thuật dùng nhiều như vậy rồi mà chân khí không những không giảm sút, ngược lại càng chiến càng hăng”. 

“Hắn cũng thật mạnh, dám đối đầu với Hoa Vân trong trận đồ bát quái, có điều phòng ngự của Tiên Thiên Canh Khí cũng không phải vừa do vậy mà nó có thể bù đắp lại sự thiếu hụt về sức mạnh và tốc độ. 

Rầm! Ầm! 

Trong tiếng bàn tán xôn xao, tiếng động trên chiến đài vẫn không ngừng vang lên. Cả hai người chiến tới bây giờ đã được gần hai trăm hiệp. 

“Tên tiểu tử này là yêu nghiệt sao?”, Hoa Vân không ngừng dấy lên thắc mắc trong lòng. Sự ngoan cường của Diệp Thành khiến hắn cảm thấy phẫn nộ. 

Hắn càng đánh lại càng phải kinh ngạc bởi tu vi của hắn hơn đứt Diệp Thành, thế mà đánh với một tên mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên cả hai trăm hiệp vẫn không thể đánh bại, cho dù là Liễu Dật và Chu Ngạo năm xưa cũng không thể khiến hắn thảm hại như lần này. 

Rầm! Rầm! 

Sau hai tiếng động lớn lần lượt vang lên, Tiên Thiên Canh Khí trên người Diệp Thành nứt lìa, hắn bị đẩy lùi về sau và phun ra máu còn Hoa Vân cũng không khá khẩm hơn. Kiếm khí âm dương bị cấm cố, trận đồ bát quái ở dưới chân cũng biến mất. 

Trận đại chiến thật thảm khốc, máu tươi nhuốm đỏ chiến đài. 

Một bên, Diệp Thành toàn thân nhuốm máu, nhiều vị trí trên cơ thể còn lộ cả xương trắng hếu, trông hắn chẳng khác gì tu la. 

Một bên, Hoa Vân đầu tóc rối bời, cơ thể cũng có nhiều vết máu đến mức đếm cũng chẳng ra, khuôn mặt nhơ nhuốc máu mang theo vẻ tôi độc, trông hắn như ác quỷ bước ra từ địa ngục. 

“Mẹ kiếp, tên tiểu tử này quá dai sức”, Diệp Thành thở hổn hển, hắn từ trạng thái khí huyết sục sôi bị đánh tới mức khí huyết hỗn loạn, Tiên Thiên Canh Khí bá đạo kia nứt lìa, thực lực của Hoa Vân quả thực khiến hắn phải kinh ngạc. 

Vù! 

Khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì phía đối diện, giữa trán của Hoa Vân có một đạo linh quang bắn vào không trung. 

Nếu quan sát kĩ thì đó chính là một bảo tháp lung linh khảm nạm từng viên linh châu phát sáng, nó nhanh chóng biến to dần khiến người ta chói mắt, đặc biệt là áp lực khủng khiếp của nó khiến nhiều đệ tử cảm thấy run sợ. 

Không sai, đó chính là binh khí bản mệnh của Hoa Vân. 

Hắn thực sự bị dồn tới mức đường cùng. Diệp Thành giống như một kẻ đánh mãi không chết, sự ngoan cường về sinh mệnh của Diệp Thành khiến Hoa Vân điên cuồng, nếu không sử dụng binh khí bản mệnh thì thực sự khó có thể chiến thắng. 

Đương nhiên, một khi binh khí bản mệnh xuất hiện thì trên một ý nghĩa nhất định nào đó hắn đã là người thua cuộc. Thân là đệ tử ở cảnh giới Chân Dương, thân là đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông, khi đối mặt với một tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên mà phải dùng đến binh khí bản mệnh, đây không phải là thua thì còn là gì. 

Hắn sử dụng binh khí bản mệnh nên đương nhiên khiến người khác phải ngỡ ngàng. 

“Diệp Thành đúng là yêu nghiệt, hắn có thể ép Hoa Vân sử dụng binh khí bản mệnh, uy lực của bảo tháp kia không phải những binh khí thông thường có thể so sánh được đâu”. 

“Có điều Hoa Vân cho dù thắng cũng thắng không vinh quang gì”. 

“Đánh với một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên mà còn phải dùng tới binh khí bản mệnh, ngoài đệ tử của Chính Dương Tông ra thì cũng chẳng có ai có thể làm như vậy”, Gia Cát Vũ lên tiếng, lúc này ông ta lại có phong thái của bậc tiền bối, lên tiếng mỉa mai Thành Côn. 

“Gia Cát tiền bối nói có lý lắm”, vẫn là Công Tôn Trí lên tiếng đầu tiên. Thanh Vân Tông của ông ta bị Chính Dương Tông chèn ép không ít lần, ông ta không tức mới lạ. Cơ hội đáp trả tốt thế này, sao ông ta có thể bỏ qua. 

Lại nhìn ở vị trí ngồi trên cao, sau khi bị Gia Cát Vũ và Công Tôn Trí chỉ trích, khuôn mặt Thành Côn nóng bừng cả lên. 

Trận quyết đấu này đã vượt qua mọi dự liệu của ông ta. Hoa Vân không những không thể đánh bại Diệp Thành nhanh chóng, ngược lại còn bị Diệp Thành đánh cho thảm hại, lại bị ép tế gọi ra binh khí bản mệnh. Điều này đối với Hoa Vân mà nói, đối với Thành Côn mà nói, và đối với Chính Dương Tông mà nói là việc quá mất mặt. 

“Diệp Thành, đừng đánh nữa, xuống đây”, phía Hằng Nhạc Tông, Sở Huyên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng thấy rõ. Cô thể hiện sự uy nghiêm của người làm sư phụ, không dùng ngữ khí thương lượng mà lên tiếng với giọng ra lệnh. 

Là tu sĩ mạnh ở cảnh giới Không Minh, Sở Huyên sao có thể không nhìn ra được sự bá đạo trong binh khí bản mệnh của Hoa Vân. Một khi để Hoa Vân phục hồi sức mạnh thì khả Diệp Thành sẽ bị đánh cho hồn bay phách lạc là rất có thể xảy ra. 

“Mau, xuống đây”, Bàng Đại Xuyên và mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân cũng đứng dậy, người nào người nấy mặt mày nghiêm nghị: “Đó không phải là thứ mà con có thể đối đầu được đâu”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận