“Ngươi đưa ta đi đâu?”, Tần Mộng Dao trừng mắt nhìn Diệp Thành.
“Nơi tốt đẹp, ngươi nhất định sẽ thích”. Diệp Thành cười nói.
Nói xong, tốc độ của hắn càng nhanh hơn, mỗi bước đều rất nhanh.
Tần Mộng Dao không ngừng giãy dụa, nhưng không phá được phong ấn của Diệp Thành, phong ấn quá nhiều, hơn trăm đạo, Diệp Thành quá cố chấp.
Không lâu sau, Diệp Thành mới dừng lại ở một cái tòa lầu gác.
Tòa lầu gác này rộng rãi, có ba tầng, nồng nặng mùi vị hồng trần, chưa bước vào đã có thể ngửi thấy mùi son phấn bay ra từ đó.
Nhìn từ xa, lờ mờ còn có thể nhìn thấy cô gái duyên dáng gảy đàn, uốn éo kiểu cách ở tầng hai ba.
Lại nhìn ra ngoài cửa của lầu các, một người phụ nữ ăn mặc không chỉnh tề, vẫy tấm lụa dài trên tay giọng mềm đến tận xương: “Đại gia, sao bây giờ mới tới!”
“Này, chính là nơi này”. Diệp Thành vuốt tóc.
Không sai, đây là một tòa thanh lâu, nôm na chính là lầu xanh, nói thẳng ra là kỹ viện.
Minh Giới còn có thanh lâu, làm ăn khá tốt, từ tiểu quỷ đến Minh Tướng đều có, công đức và minh thạch đều là tiền tệ thông dụng.
Diệp Thành cũng khá thấu hiểu lòng người, đổi quần áo Tần Mộng Dao thành quần áo nam nhân, nếu không bị nhận ra thì thanh lâu sẽ rất náo nhiệt.
“Diệp Thành”. Tần Mộng Dao điên cuồng, giọng nói khá hiền hoà nhưng rất chói tai, đôi mắt đẹp bắn ra pháo hoa.
Nàng ta trở nên điên cuồng, tên khốn vạn năm không gặp, đường đường là Minh Tướng, thế nhưng bị đưa đến thanh lâu.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nàng ta sẽ trở nên nổi tiếng, sau Diệp Thành và Triệu Vân, nổi tiếng nhất âm tào địa phủ, không gì sánh bằng.
“Học hỏi kinh nghiệm ở nơi này nhanh nhất”. Diệp Thành thâm ý nói: “Các kiểu kĩ năng, cái gì cũng có, đầy đủ hữu dụng”.
“Còn là Minh Tướng à? Còn mặt mũi nữa hay không, tên khốn kiếp."
“Điều này ta không thích nghe rồi nha, lúc chạy đến nghe trộm, cũng không thấy ngươi dè dặt như thế này, nơi này ngươi có thể xử lý được”.
Diệp Thành vừa nói vừa vung tay lại phong ấn, bịt kín miệng Tần Mộng Dao, ngăn cản nàng ta sau khi tiến vào lại nói nhảm.
“Ồ, hai vị gia sao lại tới đây!”. Một đám nữ tử hồng trần ở trước của kéo khách đều vây quanh hắn.
Không hề quen biết Diệp Thành và Tần Mộng Dao, muốn trách thì chỉ có thể trách Diệp Thành sử dụng mật pháp để che giấu diện mạo thật của mình, Diệp Thành làm việc rất đáng tin cậy.
Điều đáng nói là sau khi Tần Mộng Dao cải trang thành nam nhân, thực sự rất đẹp trai, thuộc loại đẹp trai nhưng lại cặn bã.
Chính vì điều này mới thu hút được rất nhiều nữ tử như vậy, đẹp trai, nhìn cũng rất bổ mắt, nếu thực sự không được được thì tự đổ là được.
“Vị huynh đệ này của ta không có kinh nghiệm, phục vụ chu đáo một chút”.
Diệp Thành lấy ra một túi trữ vật, quả thực rất hào phóng, ngay cả tiền mà Tần Mộng Dao đi vào uống rượu đều đã được thanh toán rồi.
“Một lần lạ, hai lần sẽ quen thôi”. Một đám nữ nhân vây quanh Tần Mộng Dao, nhìn khuôn mặt tuấn tú đó đã thấy dễ chịu rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!