Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 272: Có đi có lại

Bang! Bang! Bang! 

Sau một loạt âm thanh vang lên, Diệp Thành lại tiếp tục quật Hoa Vân liên tiếp xuống chiến đài, mỗi lần tiếng động này vang lên đều khiến tất cả mọi người thót tim. 

Đây là cảnh tượng đẫm máu khiến người ta nhìn mà không khỏi kinh hoàng. 

Có lẽ vì cảnh tượng này quá tàn khốc nên ai nấy đều trợn trừng mắt nhìn, đến cả người của Chính Dương Tông cũng thẫn thờ tại chỗ. 

Không biết từ bao giờ tiếng động trên chiến đài mới ngừng lại. Lại nhìn về phía Hoa Vân, lúc này người không ra người, ngợm không ra ngợm, không thể nhận ra đó là một con người nữa, cho dù thân nương hắn tới đây có lẽ hắn chưa chắc đã có thể nhận ra. 

“Không….không thể nào”, Hoa Vân nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi. Hắn bại rồi, và còn bại trong tay một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên. 

Thế nhưng Hoa Vân cũng chịu đựng rất giỏi, bị Diệp Thành quật đánh nhiều lần như vậy mà vẫn chưa tới mức ngây dại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể cử động được, xương cốt toàn thân không biết đã đứt gãy mất bao nhiêu đoạn. 

“Không gì là không thể”, Diệp Thành liếc nhìn Hoa Vân bằng ánh mắt mỉa mai. 

Phụt! 

Cũng không biết do Hoa Vân bị thương hay thế nào mà cứ thế phun ra máu bắn vọt lên cao, toàn thân chìm vào trạng thái ngất lịm. 

“Diệp Thành, thắng…thắng rồi?”, bầu không khí yên tĩnh bị giọng nói khẽ khàng nào đó phá vỡ. 

Đột nhiên, tất cả như vỡ oà, tiếng bàn tán xôn xao dấy lên, hình thành nên cả làn sóng, người trầm trồ ngạc nhiên, người tặc lưỡi xuýt xoa. 

Đúng! Diệp Thành lại thắng rồi, không chỉ thắng mà còn lập nên một kỳ tích truyền kỳ thuộc về mình. Một người ở cảnh giới Nhân Nguyên như hắn bị người ta coi thường nhưng lại tiến được vào vòng chung kết bằng thực lực của chính mình. Trước là Tiết Ẩn, sau là Bạch Dực, đến cả đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông cũng bị hắn đánh thảm hại. 

Trong tiếng bàn tán xôn xao từ tứ phương, Diệp Thành trên chiến đài đặt một chân lên người Hoa Vân, sau đó hắn hất cằm nhìn Thành Côn: “Đây chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông sao?” 

“Đúng là nực cười”, giọng điệu âm vang của Diệp Thành cứ thế vang vọng, đó không phải là giọng giễu cợt mà là sự tự tin tuyệt đối từ trong tâm hồn. 

Cảnh này khiến tất cả mọi người đều phải gãi đầu, bọn họ có cảm giác mình đã gặp cảnh này ở đâu, nghe qua ở đâu đó. 

Có quen mắt không? Có quen tai không? 

Đương nhiên quen mắt, đương nhiên quen tai. Khi Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông và Hoa Vân của Chính Dương Tông quyết đấu, Liễu Dật bại trận, chẳng phải Hoa Vân cũng dẫm lên người Liễu Dật thế này sao? Đến cả lời nói ra cũng y hệt. 

Một cái tát giáng thẳng vào Chính Dương Tông. Có đi phải có lại. 

Trong lòng tất cả mọi người bất giác nghĩ tới câu này. Ngươi sỉ nhục người khác thì hôm nay sẽ bị người ta sỉ nhục lại, vả lại còn bị sỉ nhục thậm tệ hơn bao giờ hết. 

“Sáng khoái, đúng là sảng khoái”, phía Hằng Nhạc Tông, Dương Đỉnh Thiên không nhịn được mà bật cười. 

Hôm đó Chính Dương Tông sỉ nhục Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông, hôm nay, Diệp Thành làm lại với Chính Dương Tông y hệt, dùng kiếm của Liễu Dật và bí thuật của Liễu Dật để đánh bại Hoa Vân. Cảnh tượng này không khác gì Liễu Dật đang dẫm lên người Hoa Vân, lúc này đến cả lời nói cũng giống nhau, sao có thể khiến người ta không sảng khoái cho được. 

Lại nhìn về phía Thành Côn, khuôn mặt ông ta tối sầm cả lại, lạnh lùng y như có lớp hàn băng phủ lên, sát khí đằng đằng không thể che giấu nổi. Ông ta cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Thành. 

Diệp Thành không hề tỏ ra sợ hãi, một chân hắn đạp vào Hoa Vân, hai tay ôm trước ngực, hắn nhìn Thành Côn bằng vẻ mặt hứng thú: “Ta vốn tưởng rằng đệ tử chân truyền thứ hai của ông đánh giỏi lắm, nhưng giờ xem ra cũng chẳng ra sao”. 

“Diệp Thành”, Thành Côn phẫn nộ, ông ta đứng phắt dậy, tung một chưởng khiến cái bàn đằng trước vỡ tan. 

“Bắt sư phụ ta quỳ xuống, ông mà cũng xứng sao?”, Diệp Thành lạnh giọng nhấc chân đá Hoa Vân bay ra khỏi chiến đài. 

“Ngươi…”, Thành Côn tức điên người, suýt chút nữa thì nội thương. 

Từ đầu tới bây giờ ông ta không hề coi trọng Diệp Thành, thế nhưng một tên đệ tử vốn bị coi thường lại khiến ông ta phải bất ngờ, hắn liên tiếp đánh bại ba đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông, và chính hắn lại là tên bỏ đi bị Chính Dương Tông đuổi xuống núi. 

Sắc mặt của Thành Côn lạnh lùng mà lại nóng ran. 

Ánh mắt từ tứ phía mang theo cái nhìn châm chọc, một đệ tử với thiên phú thế này mà bị đuổi xuống núi, hiện giờ xem ra Chính Dương Tông thân là chủ trì cuộc so tài tam tông lại vì hắn ta mà liên tiếp bị người đời chê cười. 

Thành Côn tức tối. Một người cao cao tại thượng quyết đoán, trước giờ chưa bao giờ tính toán sai thế nhưng sự thể hiện của Diệp Thành từ đầu tới giờ rõ ràng chứng minh ông ta đã sai. Có điều cho dù thế nào thì dù biết mình sai đi nữa, một người cao cao tại thượng như ông ta tuyệt đối sẽ không nhận sai. 

“Haiz… ha ha”, nhìn khuôn mặt khó coi đó của Thành Côn, lão già chỉ sợ trời không đủ loạn Gia Cát Vũ lại lên giọng: “Trước đó Hằng Nhạc Tông nhận thua nhưng một số người lại thích chèn ép, nhìn xem, giờ thế nào, giờ gọi là báo ứng đấy”. 

“Gia Cát Vũ, đây là Chính Dương Tông”, Thành Côn tức tối gằn lên. 

“Ngươi đang doạ ta đấy à?”, Gia Cát Vũ cũng chẳng vừa: “Chính Dương Tông không định cho người ta nói sao? Không cho ta nói ta cứ nói, cảm giác này đúng là sướng”. 

“Ông…” 

Khi cả hai còn đang nhìn nhau với ánh mắt cay nghiệt thì Diệp Thành đã nhảy xuống khỏi chiến đài. 

“Tiểu tử, đệ giỏi lắm”, Tư Đồ Nam tiến lên trước huých Diệp Thành một cái. 

“Chết tiệt, huynh nhẹ tay chút đi”, Diệp Thành mắng Tư Đồ Nam, miệng lại trào máu, trông bộ trước đó bên trong bảo tháp Linh Lung kia hắn không hề dễ chịu, nhất định phải trả cái giá không hề vừa. 

“Mau, ăn vào”, Sở Huyên vội đưa cho Diệp Thành một viên đan dược sau đó còn không quên ném cho Diệp Thành cái lườm sắc lạnh. 

“Sư phụ, đồ nhi không khiến người mất mặt chứ?”, Diệp Thành cười xoà nhưng vẫn nhét viên đan dược vào miệng. 

“Không mất mặt”, Sở Linh tiến lên trước: “Nhưng vừa rồi ngươi cũng thật ngông cuồng, khiến sư tỷ ta không dám cử động, bản lĩnh của ngươi cũng lớn lắm đấy”. 

Diệp Thành nghe vậy thì ho hắng, hắn biết ý Sở Linh là gì. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận