Dưới ánh mắt của đám đông, một đôi tay màu vàng vươn ra, xé rách tiên hải, Diệp Thành như con rồng vàng lao lên không.
Đợi khi hắn dừng chân, không gian bắt đầu sụp đổ.
Hình thái của hắn đã thay đổi, giữa mày có chín thần văn, tóc dài màu trắng hoá thành màu vàng, tung bay theo gió.
Mắt hắn như sao trời; máu hắn hừng hực tinh khí; thánh cốt tràn đầy chữ triện, sức mạnh đan xen.
Đây là trạng thái bá thể, rất gần với trạng thái bất tử không thương.
Trên thánh thể bị tàn phá, từng vết thương đã khép lại, máu màu vàng lộng lẫy chảy ngược vào trong, khí huyết vàng kim tan rã như lửa thiêu đốt.
“Vậy mới thú vị!”, Bạch Chỉ lãnh đạm nói.
Đồ đệ của Đế Hoang, nàng ta kiêu ngạo cỡ nào, hoàn toàn không hề định lấy lướt, dù rất muốn thắng nhưng nàng ta muốn thắng quang minh chính đại.
Hiện tại, Diệp Thành cũng đã trở về trạng thái đỉnh cao, đây là điều nàng ta muốn.
Nàng ta muốn ngay ở đây, dưới ánh mắt của sư phụ và người đời, đánh bại Hoang Cổ Thánh Thể và... thần thoại bất bại.
Nàng ta sẽ chứng minh cho Đế Hoang thấy, đồ đệ do ông ta dạy ra mới là vô địch cùng cấp, hoàn toàn không làm mất mặt sự phụ.
Nàng ta cử động, tay ngọc vươn lên trời, bao trùm thương không.
Một chưởng bình thường dung hợp rất nhiều tiên pháp vô thế, xen lẫn với đạo tắc, tự hành diễn biến, có thể diệt thế.
Diệp Thành không nói lời nào, không binh không khí, chỉ dùng một nắm đấm vàng, tay cầm càn khôn, diễn hành âm dương, tạo thành hỗn độn vô cực.
Trong một quyền của hắn chữ Triện chuyển động, có sấm sét tàn sát bừa bãi.
Một quyền nghịch thiên, đánh xuyên trời cao.
Quyền và chưởng va chạm, trời xanh sụp đổ.
Đột nhiên, Diệp Thành không động, Bạch Chỉ lại lui ra sau, tay chảy máu, người lảo đảo.
Bạch Chỉ nhíu mày, Diệp Thành ở trạng thái đỉnh đúng là đáng sợ.
Quần chúng cười, cũng kinh ngạc, đây mới là Diệp Thành, ở thời khắc mạnh nhất, hắn đúng là bá đạo, một quyền đánh lui Bạch Chỉ.
Khi nói chuyện, Diệp Thành lao tới, con ngươi không gợn sóng, vẻ mặt bình thản, không buồn không vui.
Hắn vẫn chưa vượt qua tình kiếp, lại cưỡng ép che đậy ma chướng, Sở Linh là Sở Linh, Bạch Chỉ là Bạch Chỉ, đây là hai người khác nhau.
Bạch Chỉ lau máu ở khoé môi, sau đó vẽ lên giữa mày.
Giữa mày nàng ta có khắc thần văn, lập tức biến ảo, theo đó, sức mạnh lẫn khí thế của nàng ta cũng tăng lên một bậc.
Diệp Thành đánh ra một đấm, bị một chưởng của nàng ta đánh rớt, sau đó nàng ta lật tay, ánh sáng như cầu vồng bay tới chỗ thánh thể.
Trong giây phút ngắn ngủi, không ai chiếm lợi, tay Bạch Chỉ vung nhẹ, tiên kiếm bay đầy trời như mưa kiếm lao về phía Diệp Thành ở phía xa.
Đại chiêu quần công, mỗi một kiếm này đều dung hợp đạo của nàng ta, đâm thủng không gian, phóng về phía Diệp Thành.
Diệp Thành cũng phất tay, Vạn Kiếm Triều Tông, mũi kiếm màu vàng, âm thanh chói tai, từng kiếm bá đạo vô song.
Kiếm trận đối đầu kiếm trận, tạo ra tia lửa, toàn bộ vỡ vụn.
Hai người cử động, mưa kiếm đánh về hai bên.
Bạch Chỉ véo quyết, đánh ra một con phượng hoàng tắm lửa niết bàn.
Bản thể là phượng hoàng, đây là tiên pháp, cũng là dị tượng, phượng hoàng niết bàn đã bao trùm lên pháp tắc.
Diệp Thành phất tay, chân long bay ra, pháp tướng đạo tắc hỗn độn.
Đại chiến lên bùng lên, hai người đánh tới mù mịt.
Bạch Chỉ như nữ hoàng, phong hoa tuyết đại, lưng dựa tiên vũ, thánh khiết vô ngần, từng loại tiên pháp tuyệt thế không truyền thừa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!