Cho đến hiệp thứ chín trăm, hai người mới từ trận chiến không phân thắng bại kia mà rớt xuống. Máu xương của Diệp Thành rơi xuống, toàn thân của Triệu Vân cũng chẳng khá hơn, toàn khe nứt máu tuôn ra xối xả.
“Quê hương của ta đang đợi”. Diệp Thành với Triệu Vân đều lên tiếng thì thào, đôi mắt họ mang đầu ánh sáng quyết liệt.
Dù đường về nhà khó khăn đến mức nào đi nữa, đôi mắt của họ vẫn nhìn thẳng không hề hoảng sợ mà như một chiến thần bất bại, sừng sững không ngã trong tinh không này.
Họ không có cách nào khác phải đánh bại đối phương khi muốn về nhà.
Chiến lực của họ ngang nhau, nên từ ban đầu trận chiến này không liên quan gì đến thắng thua, chỉ quyết định sinh tử. Bởi vì chỉ đánh chết đối phương, bản thân mới là người rời khỏi nơi này được.
“Chiến”. Hai người lại ngào lên, nắm chặt kiếm đã dính đầy máu.
Một người đứng không vững cứ đi loạng choạng về hướng đông, một người lờ đờ đi từ hướng tây về đối diện, máu trong cơ thể cứ thế chảy ra theo từng bước chân của họ để đầy vệt máu.
Hai đại yêu nghiệt đã đang trong tình trạng nỏ kéo hết dây, khí huyết khô cạn, pháp lực đã cạn kiệt, mà ngay cả ánh sáng thần tiên bảo vệ cơ thể cũng… Biến mất rồi.
Đại chiến bây giờ không còn khiến cả khắp nơi vang dội nữa, mà là đơn giản lấy máu xương ra chiến đấu.
Triệu Vân chém Diệp Thành một nhát, Diệp Thành trả lại một nhát.
Không ai đỡ, cũng không tránh, có tiếp tục tấn công rồi lại tấn công. Hai người cứ chém kiếm điên dại như không biết mệt mỏi.
Cuối cùng, hai người đều ngã xuống, rớt giữa tinh không, ánh sáng tiên u tối bao bọc quanh người cũng tan vỡ, tắt lụi.
Đúng như suy đoán ban đầu của họ, hai đại yêu nghiệt chiến đấu với nhau chỉ có kết quả là đồng quy vu tận, không ai thắng cũng không ai thua.
“Tạm biệt quê hương”. Triệu Vân bật cười, không cảm thấy mệt mỏi. Đôi mắt hắn ta mang theo nước mắt đau buồn giống như có thể nhìn thấy một vùng núi non xanh thẳm xuyên qua vũ trụ. Nơi đó là quê hương của hắn ta.
“Vĩnh biệt Đại Sở”. Diệp Thành trong cơn hấp hối cũng đã khóc, nước mắt máu làm nhòa đi tầm mắt của hắn.
Hai đôi mắt không muốn nhắm lại, thế mà cứ run rẩy khép chặt chỉ còn hai hàng nước mắt máu rớt ra, rơi xuống khuôn mặt đầu đau đớn.
“Có thế chứ”. Đế Hoang với Minh Đế cùng bật cười.
Minh Đế nhẹ nhàng phẩy ống tay áo, một cơn gió nhẹ nhàng xẹt qua.
Diệp Thành với Triệu Vân cảm thấy cơ thể run lên, rồi dần mở mắt nhìn.
Nhưng hình ảnh trước mắt họ không còn là tinh không mênh mông nữa, mà là rừng trúc nhỏ ở Giới Minh sơn. Ho cứ đứng đối diện nhau như thế.
Hai người nhìn nhau ba năm giây với gương mặt ngây ngốc, tự hỏi không phải bản thân đang đại chiến một trận với người kia sao? Chẳng phải đã chết rồi à? Chuyện gì đang xảy ra?
“Tỉnh rồi?”. Tiếng cười của hai người vang lên, họ vô thức cũng nhìn sang bên này.
Lúc này mới phát hiện, Đế Hoang với Minh Đế đang ngồi đối diện uống trà với nhau cách họ không xa, hai chí tôn này vô cùng nhàn nhã, giống như chuyện vừa rồi không phải họ gây ra vậy.
“Ý Niệm Chiến”. Đế Hoang mỉm cười: “Không thắng cũng không bại”.
“Trận chiến này chỉ để cho hai ngươi giúp đối phương rèn giũa mà thôi, chỉ có trong cuộc chiến sinh tử mới có thể phát hiện ra tiềm lực trong bản thân mà”.
“Mà trận này cũng không khiến ta chờ đến thất vọng, một kẻ đã lột xác, một kẻ khác cũng đã niết bàn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!