“Nhìn sự nhiệt tình ở trên giường của ngươi, ta coi trọng ngươi”. Diệp Thành vỗ vỗ Minh Tuyệt, lại đánh dấu trên bản đồ một lần nữa.
“Nói trắng ra như vậy làm gì, tởm quá”. Minh Tuyệt lắc đầu, xong việc cũng không quên vuốt tóc, ra vẻ vô cùng.
Thanh Loan xấu hổ, đá cái tên này một cái, gương mặt đỏ bừng.
Thật ra Sở Linh Chi và Bạch Chỉ cũng nhìn ánh mắt của Minh Tuyệt, cảm thấy có hơi kỳ quái, ánh mắt hiện tại không giống như người đã có tức phụ.
Ở Minh Giới, ít nhất hắn còn có một chút liêm sỉ, sao lần này đến Linh Vực, dường như đã thay đổi ngay lập tức, khiến người khác nhìn mà ngứa tay.
Hai người đều hiểu rõ, ở Địa Phủ có Minh Đế áp chế nên hắn ta mới ngoan ngoãn, sau khi ra khỏi Minh Giới rồi, lập tức trở thành ngựa hoang thoát cương.
Cho nên, Minh Tuyệt của bây giờ, mới thật sự là Minh Tuyệt.
Đương nhiên, Minh Tuyệt trở nên như thế, người nào đó cũng có công lao trong đó, Bạch Chỉ Và Sở Linh ăn ý đồng loạt nhìn về phía Diệp Thành.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu ở chung với Diệp Thành một thời gian dài, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, sẽ càng ngày càng... không biết xấu hổ.
“Cái biểu cảm gì đây?”, Diệp Thành liếc mắt nhìn hai người bọn họ.
“Chính là cái ý kia, ngươi là nhân tài, nhất định sẽ hiểu”. Bạch Chỉ lấy ra cái gương nhỏ, chỉnh lại mái tóc đẹp.
“Ngươi cái con người này, chắc chắn không thể gả ra ngoài được”. Diệp Thành nói: “Chờ sau khi đến Đại Sở rồi, ca sẽ tìm cho ngươi một người thật đẹp”.
“Vậy thì kháng tấu nha!” Bạch Chỉ không giận, ngược lại lại cười nói.
“Yên tâm, người Đại Sở đều kháng tấu!” Diệp Thành lại nói, sau đó lại đánh dấu một chỗ khác, sau đó lại tiếp tục suy đoán.
Sở Linh và những người khác cũng không nhàn rỗi, thi triển đại thần thông, ở tiểu vườn đế, sáng lập ra một địa cung, đủ có thể chứa được vạn người.
Đây là phòng ngừa chu đáo, các thế lực lão tổ của Linh Vực sắp đến, nhân số nhất định sẽ không ít, cái vườn nhỏ này, chắc chắn không chứa nổi.
Nhưng có địa cung, mọi người có thể di chuyển tùy ý, không gian rộng lớn.
Ba người phụ nữ quả thật có chuyện để nói, tụ tập ở bên nhau, không biết là đang nói chuyện gì, khi thì cười khẽ, khi thì lại nhìn về phía bên này.
Minh Tuyệt đang rảnh rỗi, đối với chuyện suy đoán thuật pháp lại dốt đặc cán mai, nên chỉ ngồi đó chống cằm, lẳng lặng nhìn những chỗ Diệp Thành đã đánh dấu.
“Có một chuyện, ta đã muốn hỏi từ rất lâu rồi”. Diệp Thành lau máu tươi ở khóe miệng, một bên đánh dấu, một bên lại mở miệng nói.
“Hỏi thì hỏi đi, nói nhiều lời thừa thãi như vậy làm gì”. Minh Tuyệt mắng.
“Ngươi nói xem, lúc mà hai người các ngươi ở trên giường đấy, nếu như mà Thanh Loan vô tình biến về bản thể, thì có phải sẽ... xấu hổ lắm hay không?”
“Người đang muốn đánh nhau đấy à!” Minh Tuyệt dường như không có chuyện gì mà xách Đế Binh ra, ha một hơi, lấy tay áo lau thật mạnh.
“Đừng quậy, ngươi đánh không lại ta”. Diệp Thành điều chỉnh cổ áo.
“Đến đây”. Trong khi hai người đang vô nghĩa, thì ba người phụ nữ lần lượt đứng dậy.
Vừa dứt lời, đã thấy từng bóng người từ từ đi vào, phần phật một mảnh, cỡ chừng nhiều hơn một ngàn, tất cả đề là lão tổ đại giáo.
Ngoài trừ chuyện này ra, còn có rất nhiều Tán Tu cường đại, mấy lão già, Chuẩn Đế hàng thật giá thật, người đến sau còn lợi hại hơn người đến trước.
“Vãn bối Diệp Thành, tham kiến chư vị tiền bối”. Diệp Thành cất bút, rất hiểu lễ nghĩa, cung kính cúi đầu mà hành lễ của vãn bối.
“Hậu sinh khả úy mà!”. Một ông lão đầu tóc bà phơ ôn hòa cười nói, đây là lão tổ của Tiên Hạc tộc, người Linh Vực gọi là Tiên Hạc lão tổ.
Cũng giống như Thanh Loan lão tổ, nguyên thọ của ông ấy cũng sắp kết thúc, đại nạn này, có bao nhiêu linh đan diệu dược cũng không có tác dụng gì cả.
Rất nhiều lão già, trong lòng vừa vui mừng vừa kinh ngạc, đó chính là Diệp Thành, hắn chính là người đã tạo ra thần thoại đồ để trong truyền thuyết.
“Chúng ta nói chính sự đi”. Diệp Thành cười, tránh khỏi thân thể, treo tấm bản đồ khổng lồ kia lơ lửng giữa không trung.
Mấy người già nhìn thấy thế, hai mắt sáng ngời, từng người nhìn nhau,
Không trách phản ứng của bọn họ như thế, chỉ là vì tấm bản đồ này vô cùng khổng lồ, bao quát toàn bộ Linh Vực, tuyệt đối là một báu vật vô giá.
Nếu không, làm sao lại nói Diệp Thành có thể giết Đế? Quả là... kinh nghiệm phong phú, lại còn có tấm bản đồ khổng lồ này, các thế lực lớn khác đều không có.
“Như các tiền bối đã xem, những dấu vết đã đánh dấu bên trên bản đồ đều đang đại diện cho nơi đó có Thiên Ma, phần lớn đều phân bố ở trong cổ thành”.
“Đại quân của Thiên Ma ở nơi này, là một vực sâu không thấy đáy”.
“Ở đó có không ít Thiên Ma Chuẩn Đế, lần này ngoại trừ
Linh Vực, còn có viện quân từ nơi khác, chiến lực chắc chắn áp chế được đại quân của Thiên Ma”.
Diệp Thành vừa nói vừa chỉ đến chỉ lui ở bên trên bản đồ.
Hắn nói kỹ càng tỉ mỉ, các lão tổ của các thế lực lớn nghe thế cũng coi trọng, đây sẽ là một trận ác chiến, không ai dám coi thường thương vong.
“Diệp Thành tiểu hữu, thời gian cấp bách, ngươi nói xem nên đánh thế nào”. Tiên Hạc lão tổ cười nói: “Đại quân của Linh Vực tùy thời đợi lệnh”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!