Diệp Thành khẽ cau mày, quay trở về, cầm theo Đế Kiếm, đi sâu vào trong, vực sâu tối tăm này nhất định ẩn giấu huyền cơ.
Ma thổ tối đen như mực, âm u lạnh lẽo, quả thực rộng lớn vô biên, Diệp Thành không biết bay bao lâu, mới chậm rãi dừng lại.
Xa xa là một mảnh ma hải, ma sát và ma khí đan xen vào nhau, phác họa nên một bức tranh kinh hoàng khiến lòng người run rẩy.
Ở trung tâm ma hải, treo một chiếc quan tài bằng đồng đen.
Diệp Thành hơi nheo mắt lại, xuyên qua tầng tầng ma sương, nhìn chằm chằm vào quan tài đồng, có thể thấy rõ ràng, trên quan tài bằng đồng khắc đầy phù văn mà hắn nhìn không hiểu, nhưng lại không nhìn thấy người trong quan tài. .
Diệp Thành nhíu mày càng sâu, nhìn quan tài bằng đồng cổ xưa, có một loại cảm giác khiếp đảm dâng lên, Kiếm Đế ở trong tay cũng run lên, run rẩy bẩy.
Hắn bắt đầu hiểu được tại sao Ma Quân tóc màu máu và Ma Quân ba mắt lại trốn vào vực sâu, nhất định là đang cầu cứu người trong quan tài.
Còn có chi đội đại quân Thiêm Ma này có lẽ đang canh giữ quan tài bằng đồng, cho nên thân phận của người bên trong quan tài chắc chắn không hề đơn giản.
“Chẳng lẽ là an táng một vị Đế”. Diệp Thành lẩm bẩm nói.
Vừa nói, hắn đột nhiên nhấc chân, từng bước đi vào ma hải tối tăm, không nói một lời, vung Đế Kiếm lên chém vào quan tài bằng đồng.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Đế Kiếm huỷ thiên diệt địa chỉ chạm lên chiếc quan tài bằng đồng tóe lên tia lửa chứ không thể lay chuyển quan tài đồng.
Mà Diệp Thành cũng bị chấn động bay ra ngoài, giống như một đạo thần quang rơi xuống ma hải, xương tay gãy vụn, miệng phun ra máu tươi.
Sau khi đứng vững cơ thể, vẫn còn đang hộc máu, hai mắt màu máu nhìn chằm chằm vào quan tài đồng, cỗ quan tài bằng đồng cứng hơn nhiều so với dự kiến.
Khi hắn đang nhìn, cỗ quan tài bằng đồng ầm một tiếng chấn động, nắp quan tài nổ tung, một bóng ma uy nghiêm bước ra từ bên trong quan tài.
Đó là một người mặc áo giáp, dáng người uy nghiêm, giống như một ngọn núi bền vững kiên cố, mái tóc màu máu không gió mà tung bay, hắn ta không biết đã bị chôn vùi bao nhiêu năm tháng, bả vai phủ đầy tro bụi.
Ngoài ra, đôi mắt của hắn ta trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn và vô cảm, giống như một xác chết biết đi.
Diệp Thành vô thức lùi về phía sau, tay nắm chặt kiếm đã run lên rồi.
Đế, đó là một vị đại đế, có Cực Đạo Đế Uy tràn ra vô hạn, bất cứ nơi nào hắn ta đi ngang qua, bầu trời và mặt đất đều sụp đổ.
Suy đoán của hắn không hề sai, có thể khiến cho một đội đại quân Thiên Ma lớn mạnh như vậy thủ hộ, chỉ có Đế mới có vinh dự như vậy.
Khi hắn lùi về sau, dưới lòng đất sâu âm u này vang lên tiếng ầm ầm.
Chậm rãi nhịp nhàng có tiết tấu, đó chính là tiếng bước của Thiên Ma Đế, thân thể quá nặng nề, lòng bàn chân rơi xuống, trời đất rung chuyển.
“Sao lại có một vị đại đế?”, Diệp Thành sắc mặt tái nhợt, liên tục lui về phía sau, hắn hiện tại làm sao có thể chống đỡ được một vị đại đế.
“Tính sai rồi”. Nhìn cảnh tượng ở đây, Minh Tướng Minh Giới ở trên núi, Minh Đế lạnh lùng một tiếng, sấm sét trời bầu trời đột nhiên xuất hiện.
“Đế ở thời đại nào, chưa từng nghe nói”. Đế Hoang cũng cau mày, cũng thực sự không nghĩ đến, Linh Vực có Thiên Ma Đế.
“Rắc rối lớn rồi”. Minh Đế sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, “Linh Vực không có đại đế trấn thủ, cũng không có thánh thể đại thành, không ai có thể ngăn cản được Thiên Ma Đế, một khi bị Thiên Ma Đế triệu hồi Kình Thiên Ma Trụ, dẫn theo đại quân Thiên Ma Vực giết tới bên này, toàn bộ thế giới loài người sẽ sụp đổ, mọi thứ sẽ biến thành cát bụi”.
“Không phải là không có hy vọng”. Trong lời nói của Đế Hoang tràn đầy thâm ý, “Thiên Ma Đế đó không phải là một vị Đế hoàn hảo”.
Sau khi Đế Hoang nói ra lời này, Minh Đế cũng phát hiện ra manh mối.
Thiên Ma Đế đó không có biểu tình gì, bước chân của hắn ta cũng cứng ngắc.
Nói cách khác, hắn ta đã chết từ lâu, chỉ có thân thể của Đế, không có Nguyên Thần, nhiều nhất cũng chỉ là một vị bán đế.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!