Chương 285: Đả Thần Tiên
Rầm!
Sau khi Cơ Tuyết Băng bị ép ra ngoài, Cửu Thiên Huyền Linh Kính cũng theo đó mà nứt lìa, hoá thành ánh sáng tuyệt đẹp.
“Còn có thể phá được sao?”, bên dưới lại vang lên tiếng trầm trồ ngạc nhiên.
“Vả lại còn một chưởng đâm xuyên chỉ mang của Cơ Tuyết Băng và Cửu Thiên Huyền Linh Kính, đến cả Cơ Tuyết Băng cũng bị trọng thương, chiêu Phong Thần Quyết này quả nhiên bá đạo”.
“Nếu không có thiên lôi thì Diệp Thành khả năng cao sẽ thua”.
“Thế nhưng có thiên lôi thì trận quyết đấu này ai thắng ai thua chưa biết chắc được”.
Rầm! Rầm!
Trong khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì trên chiến đài lại lần nữa dấy lên trận huyết chiến.
Diệp Thành mặc dù đâm xuyên Cửu Thiên Huyền Linh Kính của Cơ Tuyết Băng nhưng cũng bị phản phệ bởi cả Phong Thần Quyết và Thiên Tế Cấm Pháp.
Còn Cơ Tuyết Băng cũng không khá khẩm hơn, Cửu Thiên Huyền Linh Kính bị phá, cô ta cũng bị phản phệ đau đớn, vả lại còn bị Diệp Thành đâm vào vai, vết thương đó còn mang theo lôi điện nên trong cơ thể vẫn còn tàn lưu của kiếm ý Phong Thần Quyết, cho dù khả năng hồi phục của cô ta bá đạo nhưng cũng không thể khiến vết thương liền lại nhanh chóng trong thời gian ngắn.
Thế nhưng dù sao thì cô ta cũng là Huyền Linh Chi Thể ngàn năm mới gặp, mặc dù bị thương nhưng thực lực vẫn hết sức mạnh mẽ.
Trận đại chiến kéo dài tới thời điểm hiện tại khiến hội trường đột nhiên trở nên im lặng.
Lúc này ai còn dám coi thường Diệp Thành. Một tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên không những không yếu đuối như bọn họ nói mà ngược lại còn thể hiện ra khả năng vượt trội khiến tất cả phải kinh ngạc. Có thể đấu với Huyền Linh Chi Thể hai trăm hiệp bất bại vả lại còn vài lần khiến Huyền Linh Chi Thể bị thương, thực lực thế này e rằng được xếp vào đệ tử chân truyền của tam tông lâu rồi.
“Hắn…hắn chính là tên ăn hại ta đuổi xuống núi sao?”, bên dưới chiến đài, Ngô Trường Thanh mặt mày tái nhợt.
Một khi mất đi mới thấy nuối tiếc. Một người cao cao tại thượng như ông ta nào ngờ sẽ có ngày hôm nay. Hành động đáng kinh ngạc của Diệp Thành hết lần này tới lần khác đã khiến ông ta đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác và khiến ông ta hiểu rằng hôm đó ông ta đã phạm phải sai lầm quá lớn.
Có lúc ông ta cũng nghĩ rằng nếu như hôm đó đổi xử tốt với Diệp Thành hoặc giúp Diệp Thành khôi phục lại vùng đan điền thì có lẽ đệ tử của ông ta sẽ có thêm một tuyệt thế thiên tài không hề kém cạnh so với Huyền Linh Chi Thể, thế nhưng mọi thứ đều do sự phán quyết của ngày hôm đó mà tiêu tan.
“Trời xanh đang trêu người sao?”, sau giây phút chìm trong hối hận, Ngô Trường Thanh lại nghiến răng, ông ta không thể chấp nhận mình sai lầm, càng không thể chấp nhận được sai lầm tày trời của mình.
“Đã là sai lầm thì phải sai tới cùng, khiến hắn biến mất trên cuộc đời này”, sát khí của Ngô Trường Thanh cũng không hề kém cạnh so với Thành Côn.
Rầm!
Trên chiến đài, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đã lại tiếp tục đối đầu kịch liệt, lần lượt lùi về sau theo hai phía.
Một bên, Diệp Thành máu me đầm đìa, thương tích đầy mình giống như tu la bước ra từ địa ngục.
Một bên, Cơ Tuyết Băng thân hình nhuốm máu, y phục rách tả tơi, bộ y phục trắng khiến Cơ Tuyết Băng như tiên nữ thì lúc này trông cô ta hết sức thảm hại, khí tức cũng hết sức hỗn loạn.
“Huynh ấy là yêu nghiệt sao?”, Cơ Tuyết Băng miệng rỉ máu, trong lòng tự vấn mình câu này không biết bao nhiêu lần.
Cô ta cao ngạo vì cô ta chính là Huyền Linh Chi Thể ngàn năm tái xuất, cô ta tự tin, tự tin rằng trong những kẻ cùng thời với mình thì mình là vô địch, thế nhưng sự cao ngạo này, sự tự tin này đều bị chàng trai ở đối diện gạt bỏ. Hắn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, không những trụ được ba hiệp mà còn khiến cô ta phải bất ngờ hết lần này tới lần khác, khiến cô ta trọng thương liên tiếp rồi hết lần này tới lần khác….
“Huynh ấy là đại địch trong số mệnh sao?”, Cơ Tuyết Băng tĩnh lặng quan sát Diệp Thành đang lảo đảo ở phía đối diện.
“Băng Nhi”, trên vị trí ngồi trên cao, thấy Cơ Tuyết Băng có phần lưỡng lự, Thành Côn lại lần nữa lên tiếng nạt: “Con định đợi tới bao giờ? Đừng quên, con là người của Chính Dương Tông, giết hắn”.
Haiz!
Cơ Tuyết Băng thở dài nhưng rồi vẫn lật tay lấy ra thanh sát kiếm với linh quang chiếu rọi. Thanh kiếm tam sắc kia vang lên âm thanh sắc lạnh, từ khi nó được lấy ra đã khiến rất nhiều đệ tử sợ hãi, trong đầu không ngừng vang lên âm thanh ong ong dữ dội.
“Đã là nhân quả thì đoạn tuyệt đi”, Cơ Tuyết Băng lạnh giọng sau đó biến mất như một bóng ma.
Khi xuất hiện trở lại, cô ta đã đứng ở khoảng cách cách Diệp Thành một trượng, không phân thân và chém ra một nhát kiếm.
“Đã là nhân quả thì phải có kết cục”, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn ra tay mạnh mẽ bá đạo, bát hoang chưởng được tung ra.
Phụt!
Đột nhiên nắm đấm của Diệp Thành nhơ nhuốc máu.
Vẫn chưa hết, bị Cơ Tuyết Băng chém cho một kiếm, có vẻ như nhát kiếm đó chém vào linh hồn khiến đôi mắt Diệp Thành chỉ nhìn thấy màu đen u tối, trong đầu vang lên từng âm thanh kỳ lạ, đầu hắn chỉ muốn nổ tung.
Giây phút này, Cơ Tuyết Băng liên tiếp ra tay, thanh kiếm của Huyền Linh Chi Thể liên tiếp chém vào người Diệp Thành, mỗi một nhát kiếm đều khiến Diệp Thành phun ra máu, đó là sự trọng thương về linh hồn.
“Kiếm chuyên chém vào linh hồn sao?”, linh hồn không ngừng bị thương khiến Diệp Thành nhìn thấu được nguyên do, thanh kiếm trong tay Cơ Tuyết Băng chính là binh khí chuyên chém vào linh hồn con người.
Vút!
Cơ Tuyết Băng lại lần nữa chém ra.
Thấy vậy, Diệp Thành không lùi mà tiến. Điều khiến người ta bất ngờ chính là hắn không hề phòng ngự, cứ tiến lên phía trước, tung chưởng Cuồng Long Thiên Nộ.
Vì không ngờ Diệp Thành còn thông thạo bí pháp sóng âm của linh hồn vả lại ở khoảng cách gần như vậy nên Cơ Tuyết Băng lập tức trúng chiêu, nhưng vì linh hồn của cô ta ở cấp Địa nên cô ta cũng chỉ hoang mang trong giây lát.
Thế nhưng vào lúc này, Diệp Thành lại như ma quỷ lao đến, roi sắt chuyên đánh vào linh hồn cũng xuất hiện trong tay.
Vút! Vù!
Linh kiếm vang lên âm thanh vút vút, roi sắt vang lên âm thanh vù vù, cả hai đồng thời ra tay, Diệp Thành chịu một kiếm của Cơ Tuyết Băng còn Cơ Tuyết Băng chịu một roi của Diệp Thành.
Phụt! Phụt!
Ngay sau đó, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lần lượt phun ra máu.
“Cái roi sắt đó chuyên đánh vào linh hồn sao?”, khi lùi về sau, Cơ Tuyết Băng thay đổi sắc mặt, ánh mắt cô ta vô thức nhìn vào roi sắt trong tay Diệp Thành, cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng uy lực trong một roi của Diệp Thành. Kể cả một người với linh hồn ở cấp Địa như cô ta thì cũng bị trọng thương.
“Cái roi sắt đó…sao trông quen mắt vậy chứ?”, trong hư vô, Phục Nhai xoa cằm, hồi lâu chăm chú nhìn vào roi sắt trong tay Diệp Thành.
“Đó là Đả Hồn Tiên”, Đông Hoàng Thái Tâm ở bên thản nhiên lên tiếng.
“Đả…Đả Hồn Tiên?”, đột nhiên, sắc mặt của Phục Nhai trông hết sức bất ngờ.
“Sao, có ý kiến gì à?”, thấy vẻ mặt thú vị đó của Phục Nhai, Đông Hoàng Thái Tâm lại liếc sang nhìn ông ta.
“Cái…cái roi đó chính là do tên tiểu tử kia lấy được từ Thiên Huyền Môn”.
“Ôi chao”.
Bang! Bang!
Khi cả hai đang trò chuyện thì trận chiến giữa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng trên chiến đài đã bước vào hồi gay cấn, trong tay cả hai đều có binh khí chuyên đánh vào linh hồn. Mặc dù bọn họ đều kiêng dè nhau nhưng trận chiến cũng hết sức khốc liệt, ngươi chém một kiếm, ta đánh ngươi một roi.
Bang!
Sau âm thanh cuối cùng vang lên, roi sắt trong tay Diệp Thành và huyền linh kiếm trong tay Cơ Tuyết Băng bay đi còn Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lại lần nữa lùi về hai hướng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!