Chương 286: Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn
Mặc dù những gì hắn nghe thấy đều là tiếng trầm trồ về bản thân mình nhưng Diệp Thành trên chiến đài vẫn nhìn chằm chằm vào Cơ Tuyết Băng.
Sự đáng sợ của Huyền Linh Chi Thể khiến hắn lĩnh hội được sâu sắc trong trận chiến này. Những bí pháp khủng khiếp liên tiếp được sử dụng, mỗi lần Huyền Linh Chi Thể tung chiều đều rất hung hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ chết thảm trên chiến đài.
Vả lại cho tới bây giờ Cơ Tuyết Băng vẫn không hề sử dụng binh khí bản mệnh và bí thuật linh hồn, hắn không thể tưởng tượng được Cơ Tuyết Băng còn bao nhiêu quân bài áp chót vẫn chưa sử dụng tới.
Diệp Thành chắc chắn rằng người thương trước kia trong lòng hắn tuyệt đối là kẻ địch đáng sợ nhất mà hắn từng gặp.
“Băng Nhi, dùng binh khí tiêu diệt hắn”, khi cả hai người đang nghỉ ngơi thì ở trên cao lại vang vọng giọng nói của Thành Côn, ông ta thật sự không còn nhẫn nại nữa, ông ta thật sự chỉ muốn thấy Diệp Thành chết luôn tại chỗ.
“Người ta quyết đấu liên quan gì đến ngươi?”, Thành Côn vừa dứt lời, Gia Cát Vũ liền lên tiếng mắng chửi: “Từ đầu trận chiến tới bây giờ ngươi đã vài lần hạ lệnh cho Cơ Tuyết Băng giết Diệp Thành, ta đây không buồn nói thì thôi vì dù sao ngươi cũng là tông chủ một tông, vậy mà lòng dạ lại hẹp hòi như vậy? Lẽ nào ngươi không biết đường học hỏi phía Hằng Nhạc Tông sao?”
“Đúng vậy”, vừa nói tới Hằng Nhạc Tông, Bàng Đại Xuyên đã tiếp lời: “Chúng ta rất bình tĩnh đối đầu với mọi chuyện, tông chủ cũng không hề ra lệnh cho đệ tử đại khai sát giới, thế mà ngươi lại không từ thủ đoạn”.
Được rồi, bị Gia Cát Vũ và Bàng Đại Xuyên chỉ trích, mặt Thành Côn lạnh tới cực điểm.
“Giết, giết cho ta”, lần này ông ta thật sự phẫn nộ tới mức không thể kiểm soát nổi. Ông ta không quan tâm tới thân phận của mình là gì, cứ thế lên giọng nạt và ra lệnh cho Cơ Tuyết Băng sử dụng binh khí bản mệnh giết chết Diệp Thành.
Thế nhưng trên chiến đài, Diệp Thành đã ngưng tụ ra chân khí, chuẩn bị đối đầu với thử thách lớn nhất, hắn thật sự không hề có chút niềm tin về việc ngăn lại được binh khí bản mệnh của Huyền Linh Chi Thể.
Có điều, Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện mặt mày lại lạnh nhạt, giữa trán không hề có linh quang xuất hiện, lại không hề ra vẻ như mình sắp dùng đến binh khí bản mệnh.
Cô ta là ai, đường đường là đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông, là Huyền Linh Chi Thể ngàn năm mới gặp, là một tộc bất bại trong truyền thuyết mà phải dùng tới binh khí bản mệnh để đấu lại với một tên mới ở cảnh giới Nhân Nguyên sao?
Đáp án là không!
Cô ta sẽ không làm vậy không phải vì Diệp Thành từng là người thương trong lòng cô ta mà vì cô ta có sự cao ngạo thuộc về mình. Cô ta biết một khi xuất binh khí bản mệnh thì Diệp Thành chắc chắn sẽ chết nhưng binh khí bản mệnh xuất hiện cũng có nghĩa là cô ta đã bại trận, sự cao ngạo cũng theo đó mà bị xoá sạch.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng chắp hai tay lại với nhau nhưng không phải là để tế gọi binh khí bản mệnh mà từ từ dùng thủ ấn.
Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn.
Sau khi Cơ Tuyết Băng kết thủ ấn, và khi từ cuối cùng được thốt ra thì trên đầu cô ta bắt đầu có ánh sáng tứ phương hội tụ kết thành một con mắt khổng lồ.
Con mắt khổng lồ kia hết sức dị thường, thậm chí còn có tam sắc vân khí, có phù văn xoay chuyển khiến người ta cảm thấy một áp lực vô cùng lớn, có vẻ như nhìn thấy con mắt này là sẽ có cảm giác bị nuốt chửng linh hồn ngay lập tức vậy.
“Lại là một khả năng thần thông”, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không mỉm cười.
“Bao nhiêu khả năng thần thông như vậy mà đều bị Diệp Thành địch lại, không biết lần này Diệp Thành có trụ được không?”, ở bên, Phục Nhai xuýt xoa.
Rắc! Tách!
Khi cả hai đang nói chuyện thì chiến đài ở bên dưới bắt đầu nứt lìa giống như thể nó phải chịu áp lực khủng khiếp từ con mắt kia.
Phía đối diện, Diệp Thành nheo mắt, thần sắc nghiêm trọng thấy rõ vì hắn có cảm giác run rẩy khi đối diện với Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn.
Vù!
Ngay sau đó, Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn khẽ động, ánh sáng ngưng tụ lại tạo thành một đạo thần quang tam sắc cứ thế bắn về phía Diệp Thành, cũng vì uy lực quá mạnh nên khiến cả không gian trở nên méo mó.
Thấy vậy, Diệp Thành vội cầm lấy thanh Thiên Khuyết chắn trước người.
Bang!
Thần quang tam sắc cứ thế đánh trúng thanh Thiên Khuyết.
Rầm!
Tiếp đó, tiếng động kinh thiên động địa khiến chiến đài cứng chắc bị phá thành một cái hố sâu, còn Diệp Thành máu me đầm đìa lọt thỏm trong cái hố đó. Thanh kiếm Thiên Khuyết dày dặn kia cũng bay đi rơi xuống chiến đài.
Phụt!
Diệp Thành cố gắng bò dậy từ trong hố sâu, khi còn chưa đứng vững hắn đã lại phun ra máu.
“Nếu không dùng thiên chiếu thì khả năng sẽ phải chết”, Diệp Thành nghiến răng nói, hắn tự nhận không thể ngăn được nổi đạo thứ hai của thần quang tam sắc.
Trong chốc lát, Diệp Thành hướng ánh mắt nhìn Cơ Tuyết Băng, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sử dụng Tiên Luân Cấm Thuật Thiên Chiếu để đối phó với Cơ Tuyết Băng. Nếu dùng cấm thuật với cô ta thì Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn kia không cần công kích cũng tự bị phá bỏ.
“Tiểu tử, Tiên Luân Cấm Thuật của ngươi không có tác dụng với Huyền Linh Chi Thể đâu”, trong hư không như có âm thanh khàn khàn vang vọng vào tai Diệp Thành.
“Không có tác dụng?”, Diệp Thành run rẩy, hắn biết âm thanh truyền vào tai hắn chính là của Thái Cổ Long Hồn, thế nhưng điều khiến hắn kinh ngạc đó chính là cấm thuật của Tiên Luân Nhãn lại không hề có tác dụng với Cơ Tuyết Băng.
“Sao ngươi biết Tiên Luân Nhãn Cấm Thuật không có tác dụng với Huyền Linh Chi Thể?”, Diệp Thành vội truyền tâm niệm hỏi lại.
“Trong cơ thể của Huyền Linh Chi Thể chính là huyết mạch của Thần Tộc, ở thời hoang cổ, Thần Tộc và Tiên Tộc là kẻ địch, thời đại đó, hai tộc người hùng mạnh liên tiếp xảy ra đại chiến khốc liệt, tiên tộc luôn yếu thế hơn nhưng cuối cùng tiên tộc lại thắng là vì tiên tộc có người thức tỉnh được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, cũng chính vì sự đáng sợ của con mắt đó nên mới giúp tiên tộc chuyển bại thành thắng”.
“Ta không có thời gian nghe ngươi kể chuyện lịch sử”, Diệp Thành lên tiếng mắng: “Cho dù trong cơ thể cô ta có huyết mạch của Thần Tộc thì liên quan gì đến Tiên Luân Nhãn?”
“Có mối liên quan mật thiết”, Thái Hư Cổ Long nói với giọng không mấy dễ chịu: “Vì đôi mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nghịch chuyển kết cục chiến đấu, Thần Tộc bại trận di rời tới thế giới khác, và do bọn họ căm thù Tiên Luân Nhãn nên để lại lời nguyền với Thần Tộc, lời nguyền đó chính là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cho nên một khi ngươi thi triển Tiên Luân Cấm Thuật với cô ta thì nhất định sẽ gợi dậy lời nguyền cổ xưa đó”.
“Ngươi từng nói Tiên Luân Nhãn cũng không có tác dụng với ngươi, nói vậy có nghĩa là Thái Hư Cổ Long ngươi cũng từng để lại lời nguyền với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”
“Có thể nói là như vậy”.
“Tiên Luân Nhãn chính là quân bài tủ của ta, nó đã không có tác dụng với Huyền Linh Chi Thể thì ta làm gì được Huyền Linh Chi Thể nữa”.
“Không phải sợ, nghe ta nói”, Thái Hư Cổ Long cười nói: “Tiên Luân Cấm Thuật của ngươi mặc dù không có tác dụng với Huyền Linh Chi Thể nhưng ta chưa từng nghe nói nó không có tác dụng với Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn, ý của ta muốn nhắc ngươi rằng đừng hướng mục tiêu vào Huyền Linh Chi Thể mà hướng vào Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn, tránh lãng phí tuổi thọ thi triển Cấm Thuật vừa không có kết cục tốt đẹp mà còn gợi dậy lời nguyền kinh người, ngươi hiểu chưa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!