Chương 295: Kết giới Cửu Minh
Phụt!
Dương Đỉnh Thiên phun ra một ngụm máu, hứng chịu phản phệ đáng sợ.
Thấy vậy, Phong Vô Ngấn rút sát kiếm ra, chém một đao thần mang tuyệt thế về phía Vân Thương Hải.
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm lập tức vang lên, một đòn đỉnh phong của Phong Vô Ngấn cũng không chém được vào da thịt Vân Thương Hải, ngược lại còn bị đẩy lùi về sau.
“Thân thể thật cường tráng”.
“Đạo Huyền, đưa mọi người đi đi”, Dương Đỉnh Thiên quát lên, sau đó lại tung đại ấn sát phạt về phía Vân Thương Hải.
Nghe vậy, Đạo Huyền cắn răng, nhưng vẫn ngự động phi kiếm khổng lồ, tự nhủ Dương Đỉnh Thiên ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong và Phong Vô Ngấn ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín có thể tự bảo vệ mình, mà những gì họ phải làm là bảo vệ nhóm đệ tử chân truyền như Diệp Thành an toàn về đến tông môn.
Vù!
Phi kiếm khổng lồ bay vụt qua bầu trời đêm, như một đạo thần hồng.
Ầm! Đùng đùng đoàng!
Hư không phía sau vọng lại tiếng nổ ầm vang vọng đất trời, trận đại chiến giữa Dương Đỉnh Thiên và Vân Thương Hải vô cùng khốc liệt khiến sắc mặt các đệ tử chân truyền tái mét, họ tận mắt nhìn thấy từng ngọn núi cao sừng sững thoáng chốc sụp đổ, đây là lần đầu tiên họ thấy cảnh tượng đáng sợ thế này.
“Rõ ràng là nhắm vào chúng ta”, ở phía trước, Đạo Huyền Chân Nhân vừa điều khiển phi kiếm vừa hừ lạnh.
“Rốt cuộc là thế lực nào dám ngang nhiên công kích Hằng Nhạc như vậy?”, Bàng Đại Xuyên lạnh lùng quát.
“Chẳng lẽ là người của Chính Dương Tông?”, câu này của Sở Linh khiến mọi người lập tức phải nheo mắt.
“Người đã chết tái xuất thế gian, hơn nữa khi còn sống thực lực cũng không yếu, chuyện này không đơn giản”, sắc mặt Đạo Huyền Chân Nhân cực kỳ khó coi.
Nghĩ đến đây, Đạo Huyền Chân Nhân lại truyền linh nguyên vào phi kiếm để tăng nhanh tốc độ. Nhiệm vụ của ông ta là an toàn đưa mọi người về tông môn, nếu không chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc đều chết ở đây mới là tổn thất lớn.
Nhưng chẳng bao lâu sau Đạo Huyền Chân Nhân lại phải dừng phi kiếm, bởi vì phía trước lại có người chặn đường họ.
Người trước mặt vẫn mặc đồ đen, là một lão già, lão ta rất già, da nhăn nheo, gầy như que củi, giống như cái xác khô, điểm giống với người đàn ông trung niên lúc nãy là vẻ mặt lão ta cũng đờ đẫn, hai mắt trống rỗng, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
“Cùng một loại với gã đàn ông trung niên áo đen lúc nãy”, Diệp Thành nhìn chằm chằm lão già mặc đồ đen với vẻ mặt mê man, vì hắn đã nhìn ra lão già này không phải người, mà là xác chết.
“Linh Trí Chân Nhân”, Đạo Huyền Chân Nhân lên tiếng, dường như đã nhận ra lão già mặc đồ đen này.
“Thế giới này làm sao vậy? Người chết đều chui ra khỏi quan tài rồi à?”
“Xem ra lão ta cũng không có ý tốt!”, Sở Linh lạnh lùng nói.
“Hiển nhiên đã có dự tính từ trước, nhằm vào Hằng Nhạc Tông chúng ta”, sắc mặt Sở Huyên cũng rất khó coi.
Ầm! Rầm! Rầm!
Sở Huyên vừa dứt lời, chín cột đá đen xì từ trên trời rơi xuống, xuyên qua màn đêm, đâm thẳng xuống đất. Trên mỗi cột đá đen đều có phù văn, chúng tự rung lên rồi liên kết với nhau, ngưng tụ thành kết giới có chu vi gần mười nghìn trượng, nhốt mấy người phía Diệp Thành ở trong.
“Muốn tấn công giết hết toàn bộ chúng ta sao?”, Đạo Huyền trầm giọng bảo.
“Chiến đấu đến cùng với ông ta đi”, Tư Đồ Nam lập tức rút linh kiếm của mình ra.
“Con tránh sang một bên đi”, Đạo Huyền khẽ quát lên rồi đẩy Tư Đồ Nam ra. Bởi vì lão già mặc đồ đen đã tấn công, một chưởng tung ra khiến không gian bị bóp méo, uy lực cực mạnh.
Đạo Huyền Chân Nhân và Bàng Đại Xuyên lập tức hành động, đánh ra chưởng thần thông mạnh mẽ của mình.
Uỳnh!
Hai đấu một, một chiêu mạnh mẽ nhưng lại khiến Bàng Đại Xuyên và Đạo Huyền Chân Nhân bị đẩy lùi về sau.
“Hai sư muội phá kết giới này đi”, Đạo Huyền vội nói rồi lại lao về phía lão già mặc đồ đen, nếu đều bị nhốt trong kết giới này, lại thêm đối mặt với lão già mạnh đến đáng sợ kia, rất có thể họ sẽ bị tiêu diệt sạch.
Nghe vậy Sở Linh và Sở Huyên nhanh chóng trở tay lấy linh kiếm ra.
Vút! Vút!
Sau đó hai thanh linh kiếm rung lên, kiếm mang sắc bén xuất hiện, hai người đồng thời ra tay, đánh về cùng một hướng.
Chỉ là đòn tấn công của hai người đánh vào kết giới đen kịt ấy giống như ném đá xuống biển, chỉ xuất hiện vài gợn sóng chứ không phá được chút nào, ngược lại chín cột đá của kết giới rung lên, kết giới càng trở nên vững chắc hơn.
Sở Huyên và Sở Linh chợt cau mày, sau đó nhìn nhau nói: “Kết giới Cửu Minh”.
“Sư thúc, đây không phải kết giới bình thường!”
“Cửu cửu liên hoàn, tương sinh tương khắc”, vẻ mặt Sở Huyên cực kỳ nghiêm trọng: “Kết giới này không khó phá, chỉ cần chín tu sĩ cảnh giới Không Minh cùng công kích chín cột đá là được, nhưng…”
“Nhưng chúng ta chỉ có bốn người ở cảnh giới Không Minh”, Sở Linh nói nốt những lời Sở Huyên chưa nói hết, sau đó nhìn lão già áo đen đang áp chế Bàng Đại Xuyên và Đạo Huyền Chân Nhân với vẻ mặt nghiêm nghị: “Huống hồ lão già kỳ quái kia cũng sẽ không cho chúng ta cơ hội”.
“Nếu tiêu diệt được lão già đó thì có phải kết giới sẽ tự phá không?”
“Đây là cách duy nhất”, Sở Huyên trầm ngâm, sau đó nhìn đám người phía Diệp Thành: “Các con trốn ở mép kết giới đi, đừng chạm vào kết giới. Còn nữa, đừng cố lại giúp đỡ, đó không phải nơi các con có thể tham gia vào”.
Nói xong Sở Huyên lại nhìn Diệp Thành, quần áo trên người hắn đầy máu, tóc đã bạc trắng: “Hãy chăm sóc hắn”.
Dứt lời Sở Huyên và Sở Linh sát phạt tới đó, chiến đấu với lão già áo đen cùng Bàng Đại Xuyên và Đạo Huyền.
Bùm! Đùng đoàng!
Ngay sau đó, tiếng nổ ầm ầm vang lên, trận chiến năm người kinh thiên động địa, toàn bộ thế giới trong kết giới đều bị tàn phá tan hoang.
Lão già áo đen mạnh một cách dị thường, không sợ uy lực của binh khí bản mệnh, chống lại được sự tấn công về linh hồn, thân thể lại càng cường hãn vô biên, dù bốn người Sở Huyên hợp lực cũng vẫn bị áp chế, người ai cũng đầy máu tươi, thất bại chỉ là vấn đề về thời gian.
“Đáng chết, chúng ta quá yếu”, Tư Đồ Nam ở bên mép kết giới nhìn trận đại chiến từ xa mà cắn răng nghiến lợi.
Những đệ tử chân truyền khác cũng thế, mặc dù tài năng của họ rất đáng kinh ngạc nhưng vẫn chưa đủ tư cách để tham gia vào trận đại chiến đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiền bối của mình huyết chiến mà không giúp được gì.
Diệp Thành lẳng lặng quan sát hư không, gắng gượng mở Tiên Luân Nhãn, cố gắng tập trung tầm nhìn, nhìn chằm chằm lão già mặc áo đen, hy vọng có thể tìm ra sơ hở của lão.
“Có máu có thịt, không có dao động linh lực và linh hồn, đúng là một xác chết”.
“Cơ thể cứng rắn, có thể nói là kim cang khó phá”.
“Không phải một xác chết bình thường, có khả năng tấn công, chắc chắn có người khống chế bằng bí pháp nào đó”.
Diệp Thành tự lẩm bẩm một mình, liên tục phân tích.
Cuối cùng đôi mắt u tối của hắn chợt loé lên, dường như đã tìm ra sơ hở, hắn phát hiện trong đầu lão già áo đen có một phù chú kỳ quái, cũng chính phù chú đó đang điều khiển lão ta.
“Chính là mày”, trong đôi mắt mờ mịt của Diệp Thành loé lên một tia sắc bén: “Phá được phù chú đó chắc chắn lão ta sẽ chết”.
Nói xong Diệp Thành dùng hết sức hét lên: “Trong đầu lão ta có một đạo phù chú, sơ hở ở chính giữa đầu mày, đâm xuyên đầu mày lão để phá phù chú đó”.
Bốn người phía Sở Huyên nghe vậy thì đều nheo mắt, sau đó nhìn chằm chằm đầu mày lão già áo đen, họ sẽ không nghi ngờ phán đoán của Diệp Thành, vì mắt trái của hắn có thể nhìn được những thứ mà họ không nhìn thấy.
“Trói lão ta lại”, Đạo Huyền Chân Nhân lao về phía lão già áo đen như một đạo thần hồng, linh kiếm trong tay cũng đồng thời phóng ra thần mang chói mắt.
Sở Huyên, Sở Linh và Bàng Đại Xuyên đứng ở ba hướng quanh lão già áo đen, sau đó tạo kết ấn giống nhau, dường như định sử dụng trấn pháp giam giữ mà phải ít nhất ba người mới có thể thi triển.
Chẳng mấy chốc lão già áo đen đã di chuyển.
Chỉ là lão ta vừa bước một bước, dưới chân liền xuất hiện một trận pháp cực lớn khiến lão ta khựng lại.
“Phá!”
Chỉ trong nháy mắt Đạo Huyền Chân Nhân đã phi kiếm ra, một kiếm vô song.
Phụt!
Đầu mày lão già áo đen lập tức bị đâm xuyên, nhưng không có máu chảy ra.
Hơn nữa kiếm của Đạo Huyền Chân Nhân chỉ đâm vào được nửa tấc, thân thể lão già quá mạnh, dù linh kiếm của Đạo Huyền Chân Nhân có rung lên thế nào cũng không thể đâm sâu hơn nữa.
“Như vậy cũng không phá được?”, ba người phía Sở Huyên đều biến sắc.
Ầm!
Tiếng nổ ầm trời lại vang lên, lão già áo đen không biết đau đớn đã phá được cấm cố giam cầm mình, sau đó lão giơ tay tung một chưởng ra đánh cho Đạo Huyền Chân Nhân phải lùi về sau.
“Thân thể này thật sự quá mạnh”, sắc mặt Tư Đồ Nam và những người khác ở bên này chợt thay đổi, vì họ nhìn ra vết thương trên đầu mày lão già áo đen đã biến mất.
“Người điều khiển lão ta chắc chắn cũng biết điểm này nên có thể đã đề phòng trước”.
“Chết tiệt, biết sơ hở của lão ta chính là phù chú trong đầu lão, nhưng lại không thể phá được phòng ngự”.
“Linh Nhi”, trong hư không, Sở Huyên chém ra một kiếm, sau đó hợp lại một chỗ với Sở Linh.
Dường như hiểu được ý trong mắt Sở Huyên, Sở Linh mím môi nhưng rồi vẫn gật đầu.
“Hai vị sư huynh, tranh thủ thời gian giúp chúng ta”, sau đó Sở Huyên và Sở Linh đồng loạt lùi lại, đứng cạnh nhau trong khoảng không, sau đó hít sâu một hơi, nhanh chóng cùng tạo một kết ấn, có vẻ họ định thi triển bí pháp cấm kỵ nào đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!