Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 303: Ấy?

Khi trời còn chưa sáng, các đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đã khoác lên mình bộ đạo bào mới. 

Nếu nhìn từ trên cao xuống thì đây là cảnh tượng rợp bóng người, giống như dòng nước lũ cứ thế chảy về phía đại điện của Hằng Nhạc Tông, không chỉ có các đệ tử và trưởng lão ở nội môn mà đến đệ tử và trưởng lão ở ngoại môn cũng tới tham gia đông đủ. 

Hôm nay chính là ngày chúc mừng. 

Chúc mừng ai? Đương nhiên là chúc mừng công lao của chín đại đệ tử chân truyền trong Hằng Nhạc Tông rồi. 

Trong trận so tài tam tông, mặc dù có tám người bị loại nhưng bọn họ đã đi một chặng đường quả cảm cố gắng vào vòng chung kết, còn đánh bại được Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết làm chấn động Đại Sở, dành lấy vinh dự cho Hằng Nhạc Tông. 

Lúc này, hai phía trái phải bên dưới đại điện Hằng Nhạc Tông là chín trăm chín mươi chín tầng mây với hai hàng trưởng lão đứng dày đặc. 

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, chín bóng hình từ từ đi lên tầng mây: Ngọc Nữ Phong Diệp Thành, Thiên Huyền Phong Liễu Dật, Ngự Kiếm Phong Nhiếp Phong, Ngọc Linh Phong Nam Cung Nguyệt, Liệt Diệm Phong Tư Đồ Nam, Thiên Huyền Phong Đoàn Ngự, Ngọc Tâm Phong Dạ Vô Tuyết, Thiên Chủ Phong Dương Bân, Thiên Sơn Phong Thạch Nham. 

Không sai, Diệp Thành xếp ở vị trí đầu tiên, hắn đánh bại Huyền Linh Chi Thể và chính là đệ tử chân truyền đệ nhất danh chính ngôn thuận của Hằng Nhạc Tông. 

Có thể thấy Diệp Thành và Liễu Dật mặt mày vẫn tái nhợt, trên khuôn mặt còn mang theo trạng thái bệnh tật, vả lại khí tức cũng hỗn loạn, lúc mạnh mẽ, lúc lại yếu ớt khiến người ta nhìn mà không khỏi cau mày. 

Không sai, bọn họ dùng Khi Thiên Phù Chú mà Dương Đỉnh Thiên đưa cho. 

Bọn họ làm thế này rất dễ hiểu, vì cả hai quá xuất sắc, khó tránh khỏi bị các thế lực khác nhằm vào. Hành động này của Dương Đỉnh Thiên cũng chính là muốn các thế lực lớn tưởng rằng Diệp Thành và Liễu Dật đang ở thế yếu, sẽ không trở thành mối uy hiếp của mình. 

Nói một cách khác thì đây chính là cách để bảo vệ bọn họ. Ai lại ra tay với kẻ không còn trở thành mối đe doạ của mình? Lãng phí thời gian. 

Phía này, ở tầng mây phía trước đại điện, thấy chín người liên tục đi lên, Từ Phúc bên cạnh Dương Đỉnh Thiên mới vuốt vuốt râu: “Đây chính là tương lai của Hằng Nhạc Tông ta”. 

“Nhìn thấy chúng khiến ta nhớ tới mình của những năm xưa”, ở bên, Đạo Huyền Chân Nhân cũng hít vào một hơi thật sâu mỉm cười cảm khái. 

“Chín người bọn họ nhất định được ghi vào sử sách của Hằng Nhạc Tông”. 

“Tiền đồ của Hằng Nhạc Tông thật vinh quang”. 

“Tiểu tử, vi sư rất vui mừng”, nhìn xuống Diệp Thành đi tới ở bên dưới, Sở Huyên mỉm cười tự hào. 

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều hân hoan như cô. Bên dưới, ở tầng mây hai bên, rất nhiều người mặt mày tôi độc. 

“Cho dù có vinh quang thì ngươi chẳng phải vẫn là tên bỏ đi sao?”, thủ toạ Địa Dương Phong ở ngoại môn - Cát Hồng nhìn chằm chằm vào Diệp Thành mà cười hằn học. 

“Cho ngươi đứng đầu trong số đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông thì đã sao, chẳng qua cũng là hư danh mà thôi, suy cho cùng chỉ là một tên bỏ đi không hơn không kém”, thủ toạ ở ngoại môn Nhân Dương Phong - Thanh Dương Chân Nhân nhìn Diệp Thành và cười lạnh lùng. 

“Cho ngươi cái vinh dự này là coi trọng ngươi rồi, một tên phế nhân không thể tu luyện, ngươi sớm muộn gì cũng bị tông môn đuổi đi”, Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường ở ngoại môn mặt mày giữ tợn. 

Cũng giống bọn họ, Tử Sam, Giang Hạo, Doãn Chí Bình, Khổng Tào, Tả Khâu Minh, Giang Dương tên nào tên nấy hằn học khó chịu, khi thấy khuôn mặt tái nhợt với khí tức hỗn loạn của Diệp Thành, chúng bật cười không chút kiêng dè: “Diệp Thành, cuối cùng ngươi cũng chỉ là một tên ăn hại bỏ đi, đợi đấy cho ta, đợi bọn ta vào được nội môn, ngươi sẽ chết rất khó coi”. 

A…..! 

Tề Dương ở bên thầm gào thét trong lòng, đôi mắt hằn lên từng đường vân máu, hắn nhìn Diệp Thành chằm chằm, hắn chính là đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông, vinh dự ngày hôm nay vốn thuộc về hắn, ấy vậy mà vì Diệp Thành nên hắn đã mất đi vị trí đó. 

Giết! Giết! Giết! 

Ở bên, Tề Hạo cũng chẳng khác gì, trong lòng hắn gào thét, sát khí với Diệp Thành đã ở mức không thể kiềm chế nổi. 

“Cho ngươi thêm vinh quang một chút thì đã sao, ngươi cũng chỉ là một tên bỏ đi mà thôi”, Tô Tâm Nguyệt tức tối ngực cứ thế phập phồng, cho tới bây giờ, mặc dù cô ta nhận thức được cái sai của bản thân nhưng lại tự dối lòng. 

Đương nhiên, không phải tất cả các đệ tử đều như vậy. 

Giống như đụn thịt này, lúc này hai đôi mắt hí híp lại sáng bừng nhìn Diệp Thành: “Khốn khiếp, trông thấy tiểu tử này, sao ta lại thấy ngứa tay thế nhỉ?” 

“Ta cũng vậy”, ở bên, Tạ Vân cũng lên tiếng. 

“Hắn là tên yêu nghiệt đánh mãi không chết sao?”, Hoắc Đằng tặc lưỡi: “Ta thật sự còn tưởng rằng hắn đã chết rồi nữa”. 

“Tiểu sư đệ này của chúng ta thật khiến người ta phải kinh ngạc”, mấy người phía Vương Lâm cũng xuýt xoa, trong ánh mắt rõ vẻ trầm trồ. 

“Cảm ơn vì ngươi vẫn còn sống”, Tề Nguyệt mỉm cười nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt mang theo ánh nhìn phức tạp, tên tiểu sư đệ mà trước kia cô coi thường hiện giờ lại khiến cô ngưỡng mộ bởi thành tựu kinh người. 

“Một tu sĩ ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh còn không giết chết được hắn kia mà”, nhìn Diệp Thành, hai bên tầng mây vang lên tiếng bàn tán xôn xao. 

“Nghe nói trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông vả lại còn là người thương của Huyền Linh Chi Thể”, có người khẽ giọng nói, “trận chiến cuối cùng trong trận so tài tam tông hắn còn đánh bại Huyền Linh Chi Thể nữa. Thế giới này điên thật rồi, cách cả một cảnh giới lớn như vậy, Huyền Linh Chi Thể có thể bại trong tay hắn, thật không hiểu nổi”. 

“Nghe nói hắn còn có chân hoả và thiên lôi nữa. Đúng là đã đánh giá tấp tên này rồi”. 

“Ăn phải Thực Cốt Đan năm vân mà vẫn còn có thể sống đúng là một kì tích”, có người trầm trồ, “ta nghe nói khi trận so tài tam tông kết thúc, hắn đã bị đánh cho bán sống bán chết, ăn phải Thực Cốt Đan năm vân huỷ hoại tu vi, nào ngờ hắn vẫn có thể đứng dậy”. 

“Có thể đứng dậy đã là gì, cũng chỉ là hảo hán lúc đó thôi, còn giờ hắn là kẻ bỏ đi không hơn không kém”. 

“Ta nói này tiểu tử, ngươi là súc sinh sao?”, trên tầng mây, Tư Đồ Nam đang đi không quên nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Thành ở ngoài cùng bên trái: “Bị thương nặng như vậy mà mới một ngày đã có thể chạy nhảy rồi”. 

Cũng giống như hắn, Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt, Đoàn Ngự đều hết sức bất ngờ. 

Nếu không phải hôm nay bọn họ trông thấy Diệp Thành thì e rằng bọn họ cũng tưởng rằng Diệp Thành còn đang nằm trên giường. Bị thương nặng như vậy, mới một đêm đã có thể chạy nhảy bình thường, bảo bọn họ không kinh ngạc làm sao nổi. 

“Là chưởng môn sư bá nối kinh mạch cho đệ”, Diệp Thành mỉm cười nói. 

“Vậy cũng rất lạ mà”, Thạch Nham nói thêm. 

“Nếu như là ta thì e rằng đã đi chầu Diêm Vương rồi”, Dạ Vô Tuyết tặc lưỡi. 

“Còn việc tu luyện, đệ cũng đừng nghĩ nhiều, nếu có ai dám bắt nạt đệ thì ta sẽ xử kẻ đó”, Tư Đồ Nam nói một câu khiến mấy người phía Nhiếp Phong phải cau mày. 

Mặc dù Diệp Thành có thể đứng dậy nhưng bọn họ biết tu vi của Diệp Thành đã tiêu tán, căn cơ tu luyện cũng bị huỷ hoại, đã không còn khả năng tu luyện nữa, vì vậy bọn họ có phần áy náy. Nếu không phải là Diệp Thành thì e rằng bọn họ đã chết trong kết giới Cửu Minh rồi. 

Diệp Thành nghe vậy thì chỉ bất giác nhìn Liễu Dật mỉm cười. 

Cả hai người hiểu hơn ai hết hiện giờ bọn họ không phải là phế nhân, nếu không phải có Khi Thiên Phù Chú che chắn thì khí tức của bọn họ sẽ mạnh hơn những người khác rất nhiều. 

Đương nhiên, cả hai người sẽ không đem những việc này mà nói với mấy người phía Tư Đồ Nam. 

Vẫn là câu nói đó, mọi thứ đều phải xuất phát từ sự an toàn của mình, thận trọng một chút vẫn hơn, nếu không, một khí các thế lực lớn như Chính Dương Tông nhòm ngó thì nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách trừ khử cả hai người. 

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, mấy người phía Diệp Thành bước lên vân đài xếp thành một hàng ngay ngắn. 

“Tốt lắm”, nhìn chín đệ tử chân truyền, Dương Đỉnh Thiên cười ôn hoà. 

“Chưởng môn sư bác, mau lấy phần thưởng ra đi ạ, con buồn đi tiểu quá”, Tư Đồ Nam lẻo mép: “Con biết người chuẩn bị cho chúng con bảo bối mà”. 

“Đương nhiên rồi”, Dương Đỉnh Thiên bật cười: “Các con dành vinh quang về cho Hằng Nhạc, người làm chưởng giáo như ta đương nhiên sẽ không tiếc gì rồi”. 

Nói rồi, Dương Đỉnh Thiên phất đại bào, chín túi đựng đồ bay ra lần lượt hiện lên trước mặt chín đệ tử. 

Đương nhiên, Dương Đỉnh Thiên cũng rất công bằng, phần thưởng trong chín túi đựng đồ sẽ khác nhau. Ví dụ như Liễu Dật và Diệp Thành thì đương nhiên sẽ nhận được nhiều hơn còn mấy người phía Nhiếp Phong hay Nam Cung Nguyệt phần thưởng sẽ ít hơn một chút. 

“Có tiền thật là tốt”, Diệp Thành xoa xoa tay nhận lấy túi đựng đồ, hắn nheo mắt ngó vào trong, tiền trong này quả là không ít. 

“Được rồi, ngồi vào vị trí đi”, Dương Đỉnh Thiên phất tay. 

“Uống rượu thôi”, Dương Đỉnh Thiên vừa dứt lời, Tư Đồ Nam đã kéo mấy người phía Diệp Thành cùng đi. 

Chưởng giáo đã có lời rồi, đệ tử và trưởng lão đương nhiên sẽ không nhàn rỗi. 

Diệp Thành, Hùng Nhị, Hoắc Đằng, Tạ Vân và Tư Đồ Nam xúm lại với nhau, Tề Dương, Tề Hạo, Tả Khâu Minh, Khổng Tào cùng một nhóm, Đạo Huyền Chân Nhân, Từ Phúc và Bàng Đại Xuyên quây quần một nhóm, Triệu Chí Kính, Cát Hồng về cùng một nhóm. 

Bữa tiệc rượu diễn ra trong bầu không khí hết sức náo nhiệt. 

“Tiểu tử, tên khốn khiếp, ngươi có biết ta ngày ngày đều tới Ngọc Nữ Phong tế rượu ngươi không hả?”, trước bàn tiệc, giọng Hùng Nhị vang vọng nhất, vả lại hắn còn cất giọng rất cao. 

“Thôi đừng nhắc lại nữa, cạn đi”, Diệp Thành có vẻ rất vui mừng, hắn không dùng chén, cứ thế cầm bình rượu trút vào miệng. 

“Chúng ta lại là bằng hữu tốt của nhau. Ha ha ha….” 

“Sau này bọn ta bảo vệ ngươi, ai dám bắt nạt ngươi, ta giết kẻ đó”. 

Tất cả mọi người cười nói rôm rả, những tiếng tấm tắc trầm trồ đương nhiên không thiếu. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận