Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 304: Vạn Thuật Bảo Điện

Đêm tối, trước đại điện Hằng Nhạc Tông lũ lượt bóng người lảo đảo bước đi. 

Mặc dù đều là tu sĩ, có thể dùng linh lực hoá giải men say nhưng phần lớn mọi người đều không muốn như vậy, mấy khi mới được say một lần, bọn họ vẫn rất muốn tận hưởng cảm giác này. 

Không biết mất bao lâu, những bóng người kia mới dần dần rời đi. 

Còn chín người phía Diệp Thành không hề về núi riêng của mình, ngược lại được Dương Đỉnh Thiên dẫn tới một địa cung. 

Lúc này, bọn họ đứng trước một cửa đá khổng lồ, cửa đá kia bị phong ấn mang theo luồng khí tức cổ xưa, bên trên khắc dày những phù văn, trước cửa còn có hai Thái Thượng trưởng lão canh gác. 

“Khí tức thật huyền diệu”, Diệp Thành liếc nhìn và bất giác trầm trồ. 

“Chưởng môn sư bác, đây là nơi nào ạ?”, phía này, Tư Đồ Nam đã hoá giải tửu ý, nhìn cửa đá rồi lại nhìn sang Dương Đỉnh Thiên. 

“Vạn Thuật Bảo Điện”. 

“Vạn Thuật Bảo Điện?”, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, từ ánh mắt của bọn họ không khó nhận ra bọn họ đều không biết tới nơi này trước đó. 

“Vạn Thuật Bảo Điện đã có từ khi Hằng Nhạc Tông lập phái”, biết tất cả đều đang thắc mắc, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười chậm rãi lên tiếng: “Điện này ngưng tụ ý cảnh cảm ngộ của tiền bối Hằng Nhạc, phần lớn đều là bí pháp huyền thuật, cũng có lĩnh ngộ đối với tu luyện và chính là Quế Bảo của Hằng Nhạc Tông”. 

“Còn có một nơi hay ho thế này sao?”, tất cả mọi người đều sáng mắt lên. 

“Một nơi quá hay ho”, người kích động nhất vẫn là Diệp Thành, hắn đã có sự chuẩn bị trước cho việc phục chế lại tất cả bí pháp huyền thuật ở Vạn Thuật Bảo Điện. 

Vù! Vù! 

Phía này, cửa đá khổng lồ đã từ từ mở ra, một luồng khí tức kì diệu và cổ xưa bao trùm. 

“Vào trong đi, các con có chín ngày, không được thêm”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười nói bằng giọng ôn hoà. 

“Vâng ạ”, vẫn là Tư Đồ Nam lên tiếng đầu tiên, hắn không đợi Dương Đỉnh Thiên nói xong đã phóng vút vào trong như một đường ánh sáng. 

Sau đó, Liễu Dật, Nhiếp Phong và Nam Cung Nguyệt lần lượt vào trong. 

Diệp Thành đi cuối cùng. Vừa vào trong, Diệp Thành đã sáng mắt lên, bên trong nơi này là cả một thế giới, bầu khong khí huyền diệu dị thường vả lại ý cảnh giao nhau ở đây rất nhiều, cho dù không dùng Tiên Luân Nhãn thì hắn cũng dễ dàng nắm bắt được. 

“Là mày, là mày”, Tư Đồ Ngọc đi vào đầu tiên như nắm bắt được một loại ý cảnh huyền thuật khiến mình hài lòng. Hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất sau đó nhắm mắt tĩnh tâm lĩnh hội. 

Còn Liễu Dật, Nhiếp Phong và Nam Cung Nguyệt cũng tìm cho mình một bí pháp sau đó khoanh chân ngồi trên mặt đất tĩnh tâm lĩnh hội. 

Thấy vậy, Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn sải bước vào trong. Vạn Thuật Bảo Điện này với không gian rộng lớn vả lại còn chưa đi được mấy bước thì hắn đã có thể trông thấy một luồng khí tức huyền diệu lướt qua, trong mỗi một luồng khí tức ít nhiều đều có một loại ý cảnh bí pháp huyền thuật hoặc là lĩnh hội với tu luyện. 

“Côn Nguyên Ấn”. 

“Tạo Hoá Chưởng”. 

“Lăng Tiêu Chỉ”. 

Diệp Thành cứ thế di chuyển và tìm được rất nhiều ý cảnh của bí thuật, thế nhưng hắn không hề ngồi xuống lĩnh hội vì những huyền thuật đó đối với hắn mà nói căn bản không có mấy tác dụng. 

Vút! Vút! Vút! 

Ngay sau đó, âm thanh tiếng kiếm vang vọng khiến Diệp Thành không khỏi chú ý. 

Phía trước là hàng nghìn hàng vạn luồng khí dị thường bay qua bay lại, vả lại mỗi một luồng khí đều mạnh mẽ khác thường, không cần nói cũng biết những luồng khí này đều mang theo bí pháp về kiếm, hơn nữa số lượng cũng không hề ít. 

“Chính là nó”, Diệp Thành sải bước tới, hắn khoanh chân ngồi dưới đất dẫn dụ từng ý cảnh về kiếm. 

Vút! Vút! Vút! 

Những khí tức huyền diệu của bí thuật về kiếm như có linh tính, khi được Diệp Thành dẫn dụ thì lần lượt ngưng tụ về phía Diệp Thành, bao quanh hắn. Tiếng kiếm sắc lẹm vang lên rất chói tai. 

Diệp Thành tĩnh tâm hoà vào bí cảnh về kiếm. Hắn nhận ra những bí thuật mà bí cảnh này chứa đựng có công kích, có phòng ngự, cũng có công pháp nhất thể. Mặc dù chúng đều có ưu điểm riêng nhưng lại cùng có đặc điểm chung là huyền diệu vô cùng. 

“Hay lắm”, Diệp Thành mỉm cười, hắn hoà mình vào trong đó. 

Mọi thứ đều được tiến hành theo trật tự, chín đại đệ tử chân truyền người nào người nấy đều khoanh chân tĩnh tâm lĩnh hội. Bên trong Vạn Thuật Bảo Điện trở nên im ắng lạ thường. 

……. 

Trong Ngọc Nữ Các của Ngọc Nữ Phong. 

Sở Huyên ngồi đó một tay chống má nhìn Sở Linh ở bên cười nói: “Muội muội, muội không định nói gì sao?” 

“Ôi chao tỷ à, tỷ vẫn không tha cho muội chuyện này sao?”, Sở Linh đỏ bừng mặt xấu hổ. 

“Không phải ta không bỏ qua mà muội cũng phải có thái độ gì đó với việc này chứ?” 

“Thái…thái độ?”, mặt Sở Linh càng đỏ lựng hơn, cô bất giác cúi đầu nói năng lắp bắp. 

“Linh Nhi, đừng giả vờ hồ đồ nữa”, Sở Huyên lại lần nữa mỉm cười rồi đứng dậy nhìn ra bên ngoài: “Ta cho muội vài ngày suy nghĩ, nếu muội đồng ý thì tỷ tỷ lập tức chuẩn bị hôn lễ cho muội”. 

Hôn lễ? 

Nghe hai từ này, Sở Linh bất giác ngẩng đầu, cô liên tục nhìn Sở Huyên ở phía cách đó không xa, mím môi khẽ nói: “Nhưng mà tỷ tỷ, người mà hắn thích rõ ràng là tỷ”. 

……….. 

Vút! Vút! Vút! 

Trong Vạn Thuật Bảo Điện, Diệp Thành cứ thế ngồi hết ba ngày. 

Trong thời gian này, hắn không hề đứng dậy mà liên tục dẫn dụ luồng khí, nắm bắt ý cảnh bên trong và tĩnh tâm lĩnh hội. 

Diệp Thành không ngừng diễn tiến lại ý cảnh. Hắn dùng Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại huyền cơ của rất nhiều bí thuật về kiếm, từ đó tìm ra căn nguyên, biến phức tạp thành đơn giản, rất dễ nắm bắt được tinh tuý bên trong đó. 

“Phòng ngự có Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái, tấn công đại chiêu có Phong Thần Quyết, Bát Hoang Trảm, có những thứ này thì mình là đại thần thông về tấn công rồi”, Diệp Thành nhắm mắt thầm nhủ. 

“Có quá nhiều bí thuật về kiếm như vậy, có khả năng hoà thành một loại bí thuật hay không?” 

“Kiếm đứng đầu trong hàng trăm loại binh khí, mạnh mẽ vô cùng”. 

“Mình cần phương pháp đúc Vạn Kiếm, hoá một thành vạn kiếm, hoá vạn kiếm thành một kiếm”. 

“Vạn kiếm, Triều Tông”. 

“Chính là mày”, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười. 

Lần này, tâm thế của hắn không ngừng qua lại giữa các ý cảnh về kiếm, hoà những tinh tuý của bí thuật về kiếm vào làm một và dùng Tiên Luân Nhãn để diễn tiến lại. 

Hắn lại ngồi tiếp ba ngày. 

Tới ngày thứ sáu, xung quanh cơ thể Diệp Thành có sự thay đổi, có kiếm khí bao quanh, có âm thanh vút vút của kiếm vang lên, vả lại không phải âm thanh của một thanh kiếm mà là của nhiều thanh kiếm, nghe hết sức chói tai. 

Ngày thứ bảy, hắn từ từ đứng dậy nhưng vẫn không hề mở mắt. 

Vút! 

Sau khi âm thanh này vang lên, kiếm Xích Tiêu xuất hiện trong tay hắn, được hắn vung từ từ. 

Tiếp sau đó chính là quá trình rất dài. 

Diệp Thành vừa chìm trong ý cảnh vừa vung kiếm Xích Tiêu, động tác của hắn lúc chậm lúc nhanh, thanh kiếm lúc trầm lắng lúc vang lên âm thanh sắc lẹm. 

Cứ vậy, hai ngày dần trôi qua. 

“Tới ngày cuối cùng rồi, đi thôi”, vẫn là Tư Đồ Nam lên tiếng đầu tiên. Tâm trạng của hắn hết sức phấn chấn, trông bộ chín ngày ở Vạn Thuật Bảo Điện hắn đã học được không ít bí pháp. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận