Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 312: Ảm đạm

Tiếp sau đó liên tiếp có người đi lên tế đàn. 

Phía này, Diệp Thành liếc nhìn Long Hồn Bi rồi lại nhìn sang Dương Đỉnh Thiên: “Sư bá, Long Hồn Bi không dựa vào thực lực và thu vi để phán đoán sao ạ?” 

“Tu vi và thực lực không quan trọng”, Dương Đỉnh Thiên khẽ vuốt râu, giải thích: “Linh hồn của Thái Hư Cổ Long hết sức dị thường, muốn đạt được độ hoà hợp cao với nó thì cũng phải xem nhiều nhân tố khác nữa. Tu vi chỉ là một phần trong số đó”. 

“Sao con lại cảm thấy linh hồn của Thái Hư Cổ Long đang trêu đùa chúng ta nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm. 

“Đều do con người thôi”. 

“Ha Hự”, khi hai người đang nói chuyện thì một tiếng hô vang lên từ trên tế đàn và nếu quan sát thì đó chính là Hùng Nhị. 

Tên này hiên ngang đi lên tế đàn nhưng khi chuẩn bị đặt tay lên thì hắn chợt hô hào khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên không khỏi giật mình. 

“Nhất định phải hiện mười phần hoà hợp cho ta, nếu không ta đập chết mày”, Hùng Nhị không hề để ý tới khuôn mặt của những người khác đang tối sầm cả lại, hắn cũng chẳng hề xấu hổ, chỉ vào Long Hồn Bi mà gào lên. 

Sau một hồi gào thét, tên này mới giơ bàn tay béo múp đặt lên Long Hồn Bi. 

Diệp Thành và mấy người phía Liễu Dật lần lượt đưa mắt qua nhìn, xem xem tên này có thể đạt được mấy phần. 

Có điều, Hùng Nhị vừa đặt tay lên Long Hồn Bi thì Long Hồn Bi căn bản không hề phản ứng, vẫn đứng im tại chỗ như thể không có người nào chạm vào mình vậy. 

“Lần này không tính”, Hùng Nhị ho hắng, lại lần nữa hô hào đặt bàn tay béo múp lên Long Hồn Bi. 

Có điều, một giây, hai giây rồi ba giây, thậm chí tới mười mấy giây trôi qua, Long Hồn Bi vẫn không hề có phản ứng nào. 

“Đúng là gặp ma rồi, sao không nể mặt ta chút nào chứ?”, Hùng Nhị mắng chửi, còn đình thử thêm lần nữa. 

“Tên hài hước kia, ngươi có thể xuống được rồi đấy”, phía dưới vang lên giọng nói của Tư Đồ Nam. 

“Cút cho ta”. 

“Xuống đi thôi”, thấy Hùng Nhị vẫn còn chần chừ, Dương Đỉnh Thiên trầm giọng lên tiếng, ông ta không có thời gian xem tên béo này lãng phí thời giờ của mình. 

“Cũng không thể trách con mà”, chưởng giáo đã có lời, Hùng Nhị đương nhiên không dám làm trái, hắn nhảy xuống khỏi tế đàn. Đến một phần hoà hợp cũng không hiện lên, đúng là bẽ mặt không biết chui vào đâu. 

Đợi tới khi đứng vào đội hình, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hoắc Đằng mới thở dài nhìn Hùng Nhị: “Tên mập kia, ngươi ra vẻ cũng được đấy, cho ngươi mười điểm”. 

“Cút…” 

“Độ hoà hợp là một, người tiếp theo”, khi cả ba đang trò chuyện thì Dương Đỉnh Thiên đã tuyên bố tiếp, và sắc mặt không mấy dễ nhìn. 

Cũng chẳng thể trách ông ta như vậy vì cả trăm người lên tế đàn mà vẫn chưa ai qua nổi hai phần hoà hợp, điều này có nghĩa rằng nếu thử tới cuối cùng mà độ hoà hợp cao nhất chỉ là hai phần thì người đó chính là kí chủ. 

Nếu độ hoà hợp chỉ là hai phần thì đệ tử đó chỉ có thể làm kí chủ hai trăm năm, và tuổi thọ cũng chỉ có hai trăm tuổi. 

Cho nên sau hai trăm năm, kí chủ sẽ bị phản phệ mà chết, điều này đối với một tông môn mà nói là tổn hại vô cùng lớn. Nên biết rằng sau khi kí chủ qua đời, Hằng Nhạc Tông lại phải lựa chọn kí chủ mới. 

Ở một nơi khác, Liễu Dật đã lên tế đàn nhưng cũng chỉ đạt được hai phần hoà hợp. 

Tiếp theo là hàng trăm đệ tử lên tế đàn, chỉ có Tề Dương là độ hoà hợp bằng hai, Khổng Tào, Giang Dương, Tả Khâu Minh, Tử Sam và Giang Hạo căn bản đều đạt một phần hoà hợp. 

Lúc này, sắc mặt của Diệp Thành trông hết sức khó coi, bao nhiêu người lên như vậy mà cao nhất chỉ có hai phần, đây quả là một thử thách lớn. 

Nghĩ vậy, hắn hơi nhấc chân lên, từ từ sải bước về phía tế đàn. 

Lúc này, linh hồn của Thái Hư Cổ Long bị phong ấn trong cửa đá từ từ mở mắt, ánh mắt u ám quét qua người Diệp Thành, khoé miệng nó hé cười: “Còn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, có điều ta không có hứng thú với ngươi”. 

Nói rồi, đôi mắt của Thái Hư Cổ Long di chuyển đảo sang phía khác bên trong Địa Cung, nó nhìn những đệ tử khác: “So với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thì ta tích kẻ có trái tim ác ma hơn”. 

Phía này, Diệp Thành đã đứng trước Long Hồn Bi, đầu tiên hắn hít vào một hơi thật sâu rồi mới khẽ đặt tay lên. 

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thành, muốn xem đệ tử xuất sắc nhất của Hằng Nhạc Tông rốt cục có thể đạt mấy phần hoà hợp, đến Dương Đỉnh Thiên cũng nhìn Long Hồn Bi không chớp mắt, hi vọng đệ tử Diệp Thành có thể lập nên kì tích một lần nữa. 

Vù! Vù! Vù! 

Có điều Long Hồn Bi chỉ rung lên ba lần rồi im bặt, bên trên hiện chữ “tam”. 

“Đến Diệp Thành mà cũng chỉ có ba phần hoà hợp thôi sao?”, Dương Đỉnh Thiên bất giác cau mày. Ngay cả đệ tử xuất sắc nhất của Hằng Nhạc Tông cũng chỉ mở được ba phần, lại còn thấp nhiều hơn so với tưởng tượng của ông. 

“Không phải vận may quay lưng lại với ta rồi chứ?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn con số trên Long Hồn Bi, hắn cau mày và từ từ đi xuống tế đài. 

“Đúng như trong dự đoán”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long: “Nên biết rằng kí chủ có độ hoà hợp cao nhất ở Hằng Nhạc Tông các ngươi cũng chỉ có năm phần, ngươi mở được ba phần đã là tốt rồi”. 

“Ta đây phải sống một nghìn năm cơ. Ba trăm năm là cái gì thá chứ”, Diệp Thành hằn học day trán. 

“Đứa trẻ đen đủi”. 

“Độ hoà hợp bằng một”, khi cả hai trò truyện, Dương dỉnh Thiên lại lên tiếng, người có độ hoà hợp bằng một là Dạ Vô Tuyết. Mặc dù khả năng của cô cũng không vừa nhưng đến Diệp Thành cũng chỉ đạt ba phần thì bọn họ đạt một phần cũng không có gì làm lạ. 

Những phần thử tiếp theo không mấy kịch tính, hầu như mọi người đều đạt một phần. Có những đệ tử thậm chí đến một phần cũng không hiện ra, và trong số này thì hiện tại người đạt độ hoà hợp cao nhất vẫn là Diệp Thành. 

Mọi thứ đều được tiến hành theo đúng quy luật. 

Có lẽ tất cả mọi người đều đang hướng ánh mắt lên tế đàn nên không nhận ra Doãn Chí Bình trong đám người có phần dị thường, chốc chốc hắn lại nhìn trái nhìn phải như đang tìm kiếm gì đó. 

“Doãn sư huynh, huynh sao thế?”, có đệ tử lên tiếng hỏi. 

“Mọi người có phát hiện ra có ai đó đang nhìn chúng ta không?”, Doãn Chí Bình lên tiếng hỏi lại đệ tử kia. 

“Không…làm gì có?” 

“Lẽ nào là ta cảm nhận nhầm”, Doãn Chí Bình lẩm bẩm. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận