Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 318: Vạn Đan Bảo Điển

Trong Linh Đan Các tĩnh mịch, Từ Phúc và Diệp Thành đều bận rộn với việc riêng của mình. Từ Phúc chăm chú luyện đan, Diệp Thành chăm chú đọc đan điển. 

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! 

Diệp Thành nhanh mắt nhanh tay lật giở từng trang trong Đan Điển Cổ Tông, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của hắn đã âm thầm mở và ghi lại mọi thứ được ghi chép trong Đan Điển dù là đan phương hay lĩnh hội của Từ Phúc, tất cả đều được lạc ấn ghi chép lại trong não bộ của Diệp Thành sau đó diễn tiến lại hết sức tỉ mỉ. 

Trong lúc này, Từ Phúc chốc chốc lại liếc nhìn sang Diệp Thành, thấy Diệp Thành không hề đảo mắt đi chỗ khác thì thầm mỉm cười. 

Thời gian dần trôi, mặt trời cũng đã xuống núi, mãi tới lúc này, Diệp Thành mới từ từ gập Đan Điển lại, hít vào một hơi thật sâu. 

“Đúng là bội thu”, Diệp Thành xuýt xoa. Trong đan điển ghi chép nhiều thứ hơn so với tưởng tượng của hắn. Thuật luyện đan của Từ Phúc mặc dù không bằng Đan Thần nhưng ông ta cũng là luyện đan sư lừng danh tứ phương, sự lĩnh hội về luyện đan của ông ta khiến không ít người phải ngưỡng mộ. 

“Cũng may ca nhanh trí, Diệp Thành mỉm cười, bất giác sờ vào bên mắt trái của mình. Khả năng diễn tiến và phục chế bá đạo của Tiên Luân Nhãn khiến hắn nhanh chóng ghi lại được phần tinh tuý của Đan Điển. 

Vù! Vù! Vù!  

Ở cách đó không xa, lò luyện đan bùng lên, Từ Phúc vẫn đang luyện đan và không hề ngừng nghỉ. 

Diệp Thành đưa mắt qua nhìn, hắn nhận ra lần này quá trình luyện đan dược mà Từ Phúc luyện chế phức tạp hơn. Hắn còn có thể nhìn thấy rõ lò luyện đan nổi lên một viên đan dược nhỏ bé, bên trên hiện lên bốn vân choán mắt người nhìn. 

Linh đan bốn vân. 

Diệp Thành trầm trồ nhưng cũng cảm thấy có phần tiếc nuối vì quá trình luyện đan đã kết thúc, hắn muốn phục chế cũng không kịp nữa rồi. 

Xuất đan! 

Không biết từ khi nào, Từ Phúc mới vỗ vào lò luyện đan, một viên đan dược màu tím bay ra ngoài được Từ Phúc nắm trọn trong lòng bàn tay. 

Phù! 

Mãi tới lúc này, Từ Phúc mới thở phào một hơi, khuôn mặt hiện lên vẻ mỏi mệt, xem ra cả ngày nay ông ta không hề ngưng nghỉ nên mới có phần khó trụ như vậy. 

“Nhìn thì cũng được nhưng chú ý cho ta”, Từ Phúc rất khẳng khái, đưa viên đan dược cho Diệp Thành: “Đây chính là Tôi Cốt Đan bốn vân, giúp người ta thay da đổi thịt, đương nhiên đây là cách nói khoa trương”. 

“Con hiểu ạ”, Diệp Thành tươi cười, hắn đặt viên đan dược trước mắt trái của mình, Tiên Luân ấn kí trên Tiên Luân Nhãn bắt đầu di chuyển và dễ dàng nắm bắt được lạc ấn linh hồn bên trong Tôi Cốt Đan bốn vân cũng nhưng phương pháp luyện chế và những nguyên liệu cần có cho quá trình luyện chế”. 

“Ngươi đọc xong Đan Điển chưa?”, Từ Phúc mệt nhoài nằm ra ghế cất Đan Điển đi. 

“Con đọc sơ qua một lượt rồi ạ”, Diệp Thành vừa diễn tiến lại linh hồn lạc ấn trong Tôi Cốt Đan bốn vân vừa đáp. 

“Xem xong mà ngươi không có cảm nhận gì à?”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành. 

“Nhiều chứ ạ”, Diệp Thành thu lại tiên luân thần thông rồi lại nhanh nhảu chạy tới, đầu tiên là đưa Tôi Cốt Đan bốn vân cho Từ Phúc rồi mới nói bằng giọng ngạc nhiên: “Từ trưởng lão, con phải nói rằng Đan Điển của người thật sự khiến con học được rất nhiều, đệ tử có được rất nhiều thu hoạch ạ”. 

“Nhưng so với Vạn Đan Bảo Điển thì cũng chưa là gì”, Từ Phúc tự bật cười. 

“Vạn Đan Bảo Điển là gì ạ?”, Diệp Thành hỏi bằng giọng hiếu kỳ. 

“Vạn Đan Bảo Điển chính là một bộ bảo điển truyền thế mà năm xưa đan tổ sáng tạo ra, được Đan Vương hoàn thiện, trong đó ghi chép lại gần như đầy đủ các loại linh thảo, các đan phương luyện đan và những lĩnh hội cũng như ý cảnh cả một đời luyện đan của các bậc tiền bối”. 

“Khủng khiếp vậy sao ạ?” 

“Trong giới luyện đan mà nói thì Vạn Đan Bảo Điển chính là một bảo vật, đối với luyện đan sư mà nói thì nó chính là bảo bối vô giá”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, trong đôi mắt rõ vẻ sùng kính. 

“Vậy trưởng lão đã từng thấy nó bao giờ chưa ạ?”, Diệp Thành tròn mắt nhìn Từ Phúc. 

“Ta từng may mắn thấy một lần”, Từ Phúc vuốt râu mỉm cười nhưng lại thở dài: “Nói thực thì nhìn thấy Vạn Đan Bảo Điển ta mới biết được sự khốc liệt của giới luyện đan. 

“Vạn Đan Bảo Điển đó không phải ở Đan Thành sao ạ?”, Diệp Thành hỏi thăm dò. 

“Năm xưa Đan tổ kiến tạo nên Đan Thành và để Vạn Đan Bảo Điển lưu lại ở đó. Sau khi người toạ hoá thì Vạn Đan Bảo Điển dần được lưu truyền lại, luôn nằm trong tay thành chủ của Đan Thành. Đan Vương năm xưa và Đan Thần chí tôn trong giới luyện đan ngày nay đều là thành chủ của Đan Thành”. 

Từ Phúc nói tới đây thì vuốt râu nhìn Diệp Thành: “Con cần nhanh chóng lớn lên, có lẽ đại hội đấu đan lần tới con sẽ dành vị trí đứng đầu, nếu như vậy thì con sẽ có may mắn được nhìn thấy Vạn Đan Bảo Điển”. 

“Còn có cả việc tốt thế này sao ạ?”, đôi mắt Diệp Thành sáng rực lên. 

“Đương nhiên rồi”, Từ Phúc mỉm cười: “Đại hội đấu đan bề ngoài là để so tài thuật luyện đan của các luyện đan sư trẻ tuổi nhưng thực chất thì các luyện đan sư tới đây với mục đích chính là xem Vạn Đan Bảo Điển đó. Đại hội đấu đan sẽ chọn ra người đứng đầu, có thể xem Vạn Đan Bảo Điển trong ba ngày, người đứng thứ hai được xem trong hai ngày, người đứng thứ ba xem trong một ngày, có điều cho dù là một ngày thì đó cũng là vinh hạnh lắm rồi”. 

“Sao phải rắc rối vậy ạ?”, Diệp Thành gãi đầu: “Người được đọc Vạn Đan Bảo Điển cứ sao chép về một bản từ từ đọc là được mà”. 

“Ngươi cho rằng đó là trò đùa sao?”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành rồi nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Vạn Đan Bảo Điển không phải là một quyển sách mà là một đại ý cảnh, đừng nói là một ngày, cho ngươi mười năm ngươi cũng không sao chép được ra”. 

“Vậy…vậy con nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành ái ngại cười nói. 

“Không phải ngươi nghĩ nhiều mà là nghĩ quá nhiều rồi”, Từ Phúc lại lần nữa liếc Diệp Thành. 

Khi cả hai đang nói chuyện thì một lão già mặc đạo bào tím đi vào, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường. 

Phải nói rằng Triệu Chí Kính hôm nay trông hết sức hống hách, ông ta chắp tay ra sau, hất cao cằm, bước đi vững chãi, rất có phong thái của bậc tiền bối, trong đôi mắt dồi dào thần sắc. 

Phía này, Từ Phúc liếc nhìn Triệu Chí Kính đang đi vào, đặc biệt là trông bộ dạng khinh người đó của ông ta, Từ Phúc bèn lên tiếng: “Sao hôm nay Triệu sư đệ lại rảnh tới Linh Đan Các của ta vậy?” 

“Đệ đương nhiên đến lấy linh đan giúp Bình Nhi rồi”, Triệu Chí Kính hất cằm thật cao đáp lại lời một cách ung dung. 

“Được thôi, được thôi”, Từ Phúc không đứng dậy, chỉ ném một cái túi đựng đồ qua. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận