Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 322: Tàn nhẫn

Đêm đến, mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh. 

Diệp Thành ngồi xếp bằng trong sân chầm chậm mở mắt ra, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng Tịch Nhan. 

Cô bé đang ôm gối ngủ rất say, thỉnh thoảng còn nói mê gọi Phụ hoàng Mẫu hậu, khoé mắt còn có giọt lệ chưa khô, cơ thể nhỏ nhắn yếu đuổi co rúm trông rất đáng thương. 

“Đây là con đường con tự chọn”, Diệp Thành hít sâu một hơi, chỉ điểm vào bụng dưới của cô bé. 

Sau đó một luồng chân khí theo ngón tay hắn truyền vào phần bụng dưới của Tịch Nhan, khai thông kinh mạch giúp cô bé. 

Ưm! 

Ngay lập tức, Tịch Nhan đang ngủ say phải chau đôi mày xinh xắn lại, trên khuôn mặt nhỏ bé chợt hiện lên vẻ đau đớn, mồ hôi túa ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đau đớn khiến cô bé siết chặt bàn tay nhỏ. 

Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới ngự động chân khí, ngưng tụ ở linh khiếu của cô bé, đó chính là môn hộ dẫn tới đan điền. 

Trước đây hắn cũng dùng cách này để đả thông linh khiếu giúp Hổ Oa, khai mở đan điền, điều khác với Hổ Oa chính là tuệ căn trời sinh của Tịch Nhan. Linh khiếu của cô bé đang ở trạng thái nửa đóng nửa mở, người như vậy sinh ra đã là một hạt giống tốt để tu luyện, chỉ là thiếu người dẫn đường, mà hắn, có lẽ chính là người dẫn đường ấy. 

Mở! 

Diệp Thành thầm hô một tiếng trong lòng, luồng chân khí ngưng tụ mạnh mẽ len lỏi vào linh khiếu Tịch Nhan, mở ra các đường kinh mạch chính và đan điền. 

Mở khiếu là một quá trình cực kỳ đau đớn, thông thường những tu sĩ lão bối sẽ dần dần từng bước để mở ra cho hậu bối, nhưng Diệp Thành lại mở cho Tịch Nhan chỉ trong một lần. 

Diệp Thành biết đạo lý đau dài không bằng đau ngắn, vì hắn tin cô công chúa nước Triệu nhìn nhỏ bé yếu ớt này thực ra là một tiểu cô nương rất kiên cường, nếu không cô bé cũng không thể một mình đến Hằng Nhạc. 

Hự! 

Tịch Nhan lại kêu lên đau đớn lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bệch. 

Sau khí linh khiếu được mở ra, môn hộ các kinh mạch lớn và đan điền được đả thông, thiên địa linh khí đều ngưng tụ về phía cơ thể cô bé, cơn đau dần tan biến, vẻ mặt cô bé giãn ra, cơ thể như được tắm nắng vào ngày trời đông giá rét. 

Phù! 

Lúc này Diệp Thành đã thu tay, luồng chân khí được truyền vào người Tịch Nhan cũng bị thu lại. 

Nhưng, vẫn chưa kết thúc. 

Hắn cho Tịch Nhan thời gian một khắc để thích ứng rồi lại tiếp tục, hắn gọi Tiên Hoả ra bao quanh cơ thể cô bé. 

Lần này hắn rất thận trọng, bởi vì dùng Tiên Hoả luyện thể không phải trò đùa. Ngay cả Hùng Nhị và hắn cũng khó có thể chịu đựng đau đớn, huống chi là Tịch Nhan vừa mới khai mở khiếu, khoảng thời gian nguy hiểm này chỉ một chút bất cẩn thôi, rất có thể sẽ phá huỷ nền tảng tu luyện của cô bé. 

Ưm! 

Tịch Nhan vừa chìm vào giấc ngủ lại bắt đầu tỏ ra đau đớn. 

Trong giấc mộng, cô bé cảm thấy mình đang gian nan bước đi trong biển lửa bằng đôi chân trần, mỗi bước đi đều trải qua lửa thiêu mạnh mẽ, cơ thể yếu ớt dường như có thể bị hoá thành tro tàn bất cứ lúc nào. 

Tuy nhiên lúc trải qua cơn đau dữ dội, cơ thể cô cũng có sự thay đổi, kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng đều được Tiên Hoả tôi luyện, tạp chất bên trong cũng được bài trừ ra khỏi cơ thể. 

Nửa canh giờ sau, Diệp Thành lại thu tay về. 

Sau đó hắn bế Tịch Nhan lên, bước ra khỏi phòng, đặt cô bé vào Ngọc Linh Trì trong sân. 

Ngay khi vừa được đưa vào, nước trong Ngọc Linh Trì dao động, nguyên khí cuồn cuộn như tìm được lỗ thoát nước, liên tục tràn vào cơ thể Tịch Nhan giúp cô bé bồi dưỡng kinh mạch, rửa sạch đan điền vừa được mở ra. 

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn gọi Tiên Hoả ra giúp Tịch Nhan luyện hoá nguyên khí truyền vào vùng đan điền của cô bé. 

Đến ba canh giờ sau, Diệp Thành ngồi bệt xuống đất, trán hắn cũng chảy mồ hôi ròng ròng. 

“Ngươi đúng là xứng với danh xưng sư phụ!”, một giọng nữ nhẹ nhàng êm ái vang lên, Sở Huyên xuất hiện bên cạnh Ngọc Linh Trì như một cơn gió. 

“Sư phụ, người đúng là thích đi chơi đêm nha!”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên. 

“Xuỳ”, Sở Huyên không cho là vậy, cô nhìn Tịch Nhan đang ngâm mình trong Ngọc Linh Trì rồi tặc lưỡi: “Thông mạch, khai khiếu, luyện thể, tiểu tử ngươi có tàn nhẫn quá không? Cô bé vẫn chỉ là một tiểu cô nương”. 

“Khi con mới tới Ngọc Nữ Phong chẳng phải vẫn chỉ là một cậu nhóc sao?”, Diệp Thành thầm nói trong bụng: “Con cũng đâu thấy người thương tình, nương tay với con”. 

“Ta nói rồi, các ngươi khác nhau”, Sở Huyên nhún vai: “Ngươi sinh ra đã có chân hoả hộ thể, thể chất khác với người thường, khí huyết cũng dồi dào hơn người bình thường rất nhiều, sao cô bé có thể so sánh với ngươi được?” 

“Đương nhiên con biết”, Diệp Thành vươn vai: “Nếu không vì vậy thì con đã tàn nhẫn hơn rồi”. 

“Vậy tiểu cô nương này phải chịu khổ rồi”, Sở Huyên lại cảm thán. 

“Tiểu cô nương cái gì, cô bé là đồ tôn của người”. 

“Ngươi đừng nói như vậy, nói như ta già lắm”. 

“Mới một trăm tuổi thôi, không già”, Diệp Thành cười hì hì rồi xoa tay: “Sư phụ, nửa đêm nửa hôm người chạy tới đây không phải chỉ để thăm Tịch Nhan thôi chứ? Có phải người nhớ con, muốn vào phòng nói chuyện không?” 

Nghe vậy Sở Huyên nhướng mày, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành: “Có phải ngươi ngứa da rồi không?” 

“Coi như con chưa nói gì”, Diệp Thành ho khan một tiếng. 

“Nói chuyện nghiêm túc”, Sở Huyên lườm Diệp Thành, hỏi: “Ta nghe Từ sư huynh và Bàng sư huynh nói ngươi đang tìm linh dược kéo dài tuổi thọ à?” 

“Vâng”, Diệp Thành vừa gật đầu vừa vuốt mái tóc dài màu trắng của mình: “Sử dụng cấm thuật phải trả giá bằng tuổi thọ”. 

Nghe vậy Sở Huyên mím môi, trong lòng cảm thấy hơi áy náy, nếu không nhờ Diệp Thành liều mạng sử dụng cấm thuật bá dạo để giết Âm Minh tử tướng quái đản kia thì có lẽ cô đã chết rồi! 

“Ngươi nói thật với sư phụ, tuổi thọ ngươi còn bao nhiêu nữa?”, Sở Huyên yên lặng nhìn Diệp Thành. 

“Vẫn còn rất nhiều ạ”, Diệp Thành cười đáp. 

“Nhiều là bao nhiêu?”, Sở Huyên vẫn truy hỏi, nhìn chằm chằm Diệp Thành, dường như nếu hắn không cho cô một đáp án chính xác thì cô sẽ không bỏ cuộc. 

“Được rồi! Con còn hai năm”. 

Nghe thấy con số này, người có định lực như Sở Huyên cũng không khỏi cau mày: “Cấm thuật thật bá đạo”. 

“Cũng không còn cách nào khác”, Diệp Thành nhún vai: “Nếu không chúng ta sẽ đều chết hết. Không sao đâu mà, mấy ngày nữa con theo Từ Phúc trưởng lão đến Đan Thành, chắc ở đó sẽ bán rất nhiều đan dược”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận