Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 323: Huấn luyện

Ngày hôm sau, khi Diệp Thành vẫn đang ngủ say trên giường thì bị Tịch Nhan chạy vào kéo dậy. 

“Sư phụ, con có thể hấp thu linh khí của đất trời rồi”, cô bé có vẻ rất vui mừng, nhảy nhót tung tăng như tiểu tinh linh. 

“Ừ ừ, chúc mừng con”, Diệp Thành dụi đôi mắt nhập nhèm ngồi dậy, ta đây bận rộn cả đêm đương nhiên con có thể hấp thu linh khí rồi, nếu không chẳng phải ta bận rộn vô ích sao? 

Diệp Thành đang ngủ ngon bị đánh thức, cũng chẳng muốn ngủ thêm nữa. 

Hắn dậy ăn sáng qua loa rồi gọi Tịch Nhan đến bên mình, lấy một bộ cổ quyển ra, phía trên có ba chữ viết hoa: Thú Tâm Nộ. 

“Đây là huyền thuật mà sư phụ nói sao ạ?”, hai mắt Tịch Nhan sáng rỡ. 

“Có thể nói là như vậy”, Diệp Thành giải thích: “Bởi vì nó là một bộ cổ quyển giới thiệu các chiêu thức bí thuật, nói chính xác hơn là dạy huyền thuật, các kỹ năng chiến đấu gần. Ba bài đầu giới thiệu về sự phối hợp của các bộ phận trên cơ thể, và cách phối hợp làm sao để phát huy tối đa sức mạnh. Ba bài sau mới là kỹ năng thực sự, sở dĩ gọi là Thú Tâm Nộ đương nhiên vì có liên quan đến dã thú. Bởi vì Thú Tâm Nộ bắt nguồn từ dã thú, tiền bối tạo ra Thú Tâm Nộ đã hiểu được rất rõ các kỹ thuật của thú như vồ, bắt, đánh… như vậy mới có thể bắt chước được các con thú và cách chúng đánh nhau, đa phần đều dựa vào sự tương tác của cơ thể nguyên thuỷ, đôi khi con người cũng nên học tập chúng. Sự phối hợp của chân, tay, đầu gối khi phát huy sức mạnh ở mức độ lớn nhất đồng thời triển khai đánh ở cự ly gần, cộng với cơ thể mạnh mẽ sau này, chắc chắn sẽ có hiệu quả ngoài mong đợi”. 

Nghe Diệp Thành nói xong, Tịch Nhan nghi hoặc nhìn hắn: “Nhưng sư phụ à, dựa theo tài liệu của tông môn, chẳng phải người nên dạy con cách ngự khí đơn giản trước sao?” 

Diệp Thành nở nụ cười: “Con có thể hấp thu linh khí của trời đất, đúng là ta nên dạy con cách ngự khí đơn giản trước, nhưng là sư phụ, ta nghĩ trước khi dạy con ngự khí cần phải để con biết bí thuật chiến đầu gần đã”. 

“Ồ… Vì sao vậy ạ?” 

“Rất nhiều tu sĩ tu luyện ỷ lại vào chân khí, theo đuổi trạng thái huyền thuật hoa mỹ mà bỏ quên các kỹ năng chiến đấu nguyên thuỷ nhất, cho nên hầu hết các tu sĩ đó có tu vi không thấp nhưng khi đánh cận chiến lại thất bại thảm hại”, Diệp Thành mỉm cười: “Nếu con đã trở thành đồ nhi của ta, vậy đương nhiên ta phải có trách nhiệm với con, luyện tập khả năng chiến đấu gần trước có thể khiến cho nền tảng của con vững chắc hơn. Ta nói như vậy con hiểu chứ?” 

“Mặc dù không hiểu rõ lắm nhưng sư phụ dạy sao, Tịch Nhan sẽ học thế”, Tịch Nhan cười khúc khích. 

“Ta thật thích đồ nhi như con”, Diệp Thành cười tươi, lấy ra một đôi vòng tay và vòng chân, đưa cho Tịch Nhan: “Đây là vòng trọng lực, mỗi chiếc nặng năm cân. Ngày thường dù là luyện tập hay đi ngủ, con đều phải đeo lên, không có sự cho phép của ta thì không được tháo ra”. 

“Hai… Hai mươi cân”, Tịch Nhan không kìm được nuốt nước bọt, nhưng rồi vẫn đeo vòng vào, có lẽ là quá nặng nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bắt đầu đỏ bừng. 

“Bắt đầu đi!”, Diệp Thành ra lệnh: “Trước khi luyện Thú Tâm Nộ thì chạy ba mươi vòng quanh khu rừng trúc cho ta”. 

“Vâng!”, Tịch Nhan gật mạnh đầu rồi hít sâu một hơi, cất bước nặng nề, bắt đầu chạy quanh rừng trúc nhỏ, không bao lâu cô bé đã đổ đầy mồ hôi. 

“Đại ca, như vậy liệu cô bé có kiệt sức không?”, Hổ Oa ngập ngừng nhìn Diệp Thành. 

“Chịu được điều khổ nhất sẽ có được thành công”, Diệp Thành hít một hơi thật sâu. 

“Chịu được điều khổ nhất sẽ có được thành công”, Hổ Oa lẩm bẩm rồi trầm ngâm bước đi, lại bắt đầu vung Ô Thiết Côn lên luyện tập. Mặc dù cậu nhóc cũng đeo vòng tròng lực, nhưng vừa nãy nghe Diệp Thành nói thế, cậu lại buộc thêm hai viên đá sắt vào bắp chân mình, mỗi viên nặng hai mươi lăm cân. 

Diệp Thành tìm một chỗ thoải mái để ngồi, lấy quyển sách cổ ra yên lặng đọc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tịch Nhan và Hổ Oa. 

Tịch Nhan chạy chưa được mười vòng đã thở hổn hển, bước chân trở nên loạng choạng, Hổ Oa cũng không khá hơn là bao, vì cậu tự buộc thêm năm mươi cân nữa lên người nên tốc độ múa côn cũng chậm đi rất nhiều. 

Diệp Thành không nói gì, tiếp tục đọc sách. 

Trương Phong Niên đã vài lần bước về phía trước, nhưng rồi vẫn hít sâu một hơi kìm lại, mặc dù ông biết Diệp Thành nghiêm khắc nhưng ông cũng đồng ý với cách làm của hắn, bởi vì trong việc tu luyện, nền móng của tu sĩ cực kỳ quan trọng. 

Không biết từ khi nào Tịch Nhan khuỵu xuống đất, toàn thân đầy mồ hôi, người nóng rực. 

Nhưng cô bé vẫn cố gắng chạy xong ba mươi vòng, trong suốt quá trình không kêu ca câu nào, điều này khiến Diệp Thành khá ngạc nhiên, hắn đã đánh giá thấp nghị lực của cô nhóc này, cô bé kiên cường hơn hắn tưởng rất nhiều. 

“Cho con nghỉ ngơi nửa canh giờ”, mặc dù kinh ngạc nhưng Diệp Thành vẫn nói. 

“Vâng!”, Tịch Nhan gật đầu rồi vội vàng vào Ngọc Linh Trì, vừa điều chỉnh hơi thở vừa dùng tinh nguyên trong Ngọc Linh Trì bổ sung lại phần đã tiêu hao cho cơ thể, vừa đọc bí pháp Thú Tâm Nộ mà Diệp Thành đưa. 

Đúng nửa canh giờ sau, cô bé nhảy ra khỏi Ngọc Linh Trì, dựa vào ý hiểu của mình về bí pháp Thú Tâm Nộ bắt đầu khua tay múa chân, vì áp chế của vòng tay và vòng chân nên tốc độ của cô bé rất chậm. 

“Khả năng lĩnh ngộ của cô nhóc này thật đáng kinh ngạc!”, mặc dù Diệp Thành đang đọc sách nhưng vẫn rất chú ý tới Tịch Nhan. Tốc độ của cô bé tuy chậm nhưng cô đã nắm bắt được phần nào đạo lý của chiến đấu gần trong Thú Tâm Nộ. 

“Một ngày nào đó, thành tựu của con bé chắc chắn sẽ không kém hơn Liễu Dật sư huynh”, Diệp Thành lẩm bẩm. 

Bên ngoài rừng trúc nhỏ, Sở Huyên lại tới, hơn nữa phía sau còn có một thanh niên áo đen với vẻ đờ đẫn, hai mắt trống rỗng, trên mặt không có chút dao động cảm xúc, vừa nhìn đã biết là hình nộm, hơn nữa còn là hình nộm Nhân Cấp. 

“Sư tổ”, Tịch Nhan đang luyện tập, vừa vung nắm đấm ra vừa tươi cười rạng rỡ chào hỏi Sở Huyên. 

“Đừng để ý đến ta, tiếp tục luyện tập đi”, Sở Huyên khẽ cười rồi đi về phía Diệp Thành. Cô đã phát hiện ra vòng tay và vòng chân của Tịch Nhan, và nhận ra ngay đó là vòng trọng lực. 

“Vừa bắt đầu luyện tập đã cho cô bé đeo vòng tay vòng chân nặng hai mươi cân, ngươi thật nghiêm khắc”, Sở Huyên liếc Diệp Thành. 

“So với người, con vẫn còn kém một chút”, Diệp Thành bĩu môi: “Khi người huấn luyện con đâu chỉ bắt con đeo hai mươi cân, những hai trăm năm mươi cân đấy! So với con khi ấy, con cảm giác mình huấn luyện Tịch Nhan như đang chơi đùa thôi”. 

“Ta nói rồi, các ngươi không giống nhau”. 

“Vâng, không giống nhau! Hai đứa nó là người còn con là súc sinh!” 

“Là ngươi tự nói đó”, Sở Huyên nhún vai, sau đó chỉ vào hình nộm Nhân Cấp mình dẫn tới: “Đây là hình nộm Nhân Cấp ngươi cần, tuyệt đối không được đánh hỏng, ta mượn của Bàng sư huynh đấy”. 

“Nếu để con đánh thì chỉ một quyền thôi nó đã nổ tung rồi”, Diệp Thành cười hì hì: “Nhưng con mượn để huấn luyện Hổ Oa và Tịch Nhan thôi, ngày mai con phải đi Đan Thành rồi, mấy ngày không ở đây con sẽ cho hai bên thực chiến”. 

“Chúng mới bao tuổi mà ngươi đã cho luyện thử với hình nộm rồi?”, Sở Huyên lườm Diệp Thành. 

“Là do người nói, người đánh giỏi trước tiên phải học bị đánh”. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận