Chương 327: Hơi hiểu
Chẳng mấy chốc, cả ba người đã vào bên trong một hoa viên yên tĩnh.
Từ xa, Diệp Thành có thể trông thấy một lão già mặc y phục trắng, đầu tóc bạc phơ đang cầm kéo cắt tỉa hoa cỏ.
Ông ta giống như một lão gia gia ôn hoà hiền từ, không hề toát ra khí chất bạo ngược và càng không hề thể hiện uy nghiêm của môt người bề trên, thế nhưng thân phận của ông ta lại hết sức tôn quý, đó là chủ nhân của Đan Thành, là luyện đan sư nổi danh nhất Đại Sở: Đan Thần.
“Sư phụ”, Lạc Hi đã nhanh nhảu chạy tới.
“Tiểu nha đầu, con hoàn thành nhiệm vụ chưa?”, Đan Thần cười ôn hoà, trong đôi mắt rõ nét hiền từ.
“Con hoàn thàn rồi ạ. Hi hi hi”.
“Sư phụ”, Huyền Nữ tiến lên trước chắp tay hành lễ.
“Ừm”, Đan Thần khẽ gật đầu, ánh mắt ông ta liếc nhìn sang Diệp Thành rồi khẽ nheo lại, ông ta không thể nhìn thấu cấm chế trên mặt nạ Quỷ Minh: “Vị tiểu hữu này là…”
“Hắn là Trần Dạ, là người duy nhất tới con xem biểu diễn luyện đan ạ”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Lạc Hi đã tươi cười nói: “Nếu không phải có hắn ta thì giờ con vẫn còn đang trong thạch thất ngồi đợi ấy”.
“Trần Dạ xin chào tiền bối Đan Thần”, Diệp Thành vội hành lễ và tỏ ra rất khiêm nhường. Nên biết rằng vị tiền bối trước mặt hắn không chỉ là luyện đan sư nổi tiếng nhất mà còn là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.
“Tiểu tử, ngươi có chân hoả mà không ai giới thiệu ngươi sao?”, Đan Thần mỉm cười, trong giọng nói tỏ vẻ khó hiểu.
“Con sống trong núi sâu hẻo lánh không quen biết tiền bối nào trong giới luyện đan ạ”, Diệp Thành cười đáp.
“Hoá ra là vậy”.
“Sư phụ, người nhận hắn làm đồ đệ đi”, Lạc Hi nhảy nhót ngó đầu nhìn Đan Thần.
“Lạc Hi, đừng làm loạn”, không đợi Đan Thần lên tiếng, Huyền Nữ đã khẽ giọng nhắc nhở và không quên liếc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt lạnh lùng: “Hắn ta chưa đạt tới yêu cầu chọn đệ tử ở Đan Thành”.
“Có gì đâu, chưa đạt thì từ từ bồi dưỡng mà”, Lạc Hi bĩu môi, hai tay vẫn ôm lấy cánh tay Diệp Thành đung đưa qua lại: “Sư tôn ơi, được không ạ? Được không ạ?”
Đan Thần mỉm cười ôn hoà rồi khẽ xoa đầu Lạc Hi sau đó nhìn sang Diệp Thành: “Tiểu hữu, ngươi có muốn làm đệ tử ở Đan Thành ta không?”
“Sư tôn, hắn…”, Huyền Nữ định nói gì đó nhưng bị ngắt lời.
Đan Thần khoát tay tiếp tục nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành gãi đầu: “Tiền bối, có phải làm đệ tử của Đan Thành thì không thể làm đệ tử của môn phái khác không ạ?”
“Có thể nói như vậy”.
“Vậy nếu con là đệ tử của phái khác thì có thể làm đệ tử của Đan Thành không ạ?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Vậy chỉ có thể làm đệ tử ký danh”, đôi mắt Đan Thần chợt mang cái nhìn ý tứ như thể nhận ra ý trong lời nói của Diệp Thành vả lại có thể khẳng định một điều rằng Diệp Thành nhất định là đệ tử của một môn phái nào đó.
“Nếu ngươi đồng ý thì có thể làm đệ tử ký danh”, Đan Thần tươi cười nhưng không truy hỏi Diệp Thành là người thuộc môn phái nào nữa. “Đệ tử ký danh chỉ là đệ tử của Đan Thành về danh nghĩa, chúng ta chỉ có thể truyền thụ cho ngươi một số thuật luyện đan cấp thấp, ngoài ra không thề có những thứ khác, như vậy ngươi có đồng ý không?”
“Con đồng ý ạ”, Diệp Thành cười đáp.
“Sau khi đại hội đấu đan kết thúc, tới tìm trưởng lão ở đan phủ”.
“Con hiểu rồi ạ”.
“Tốt quá, tốt quá”, Lạc Hi có vẻ vui thay cho Diệp Thành. Chỉ có Huyền Nữ mặt mày vẫn hết sức lạnh nhạt, ánh mắt nhìn Diệp Thành mang theo cái nhìn nghi kị và không vui.
“Nào nào, ngồi đây”, Lạc Hi kéo Diệp Thành lại tìm cho hắn một chỗ ngồi thoải mái.
“Đan Thần tiền bối còn chưa ngồi, ngồi thế này không được chứ?”, Diệp Thành ho hắng.
“Sư phụ ta rất tốt bụng”, Lạc Hi nói rồi không quên liếc nhìn Đan Thần ở bên: “Phải không sư phụ?”
“Không cần câu nệ”, Đan Thần mỉm cười ngồi trên vân đoan giống như một lão gia gia hiền từ, nụ cười và phong thái cho người khác cảm giác như làn gió xuân tươi mát thổi tới, thật khoan khoái và dễ chịu.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành lúc này mới từ từ ngồi xuống.
“Nào nào, ăn cái này, đây là linh quả mà chỉ có Đan Thành chúng ta mới có thôi đấy”, Lạc Hi tỏ ra rất nhiệt tình với Diệp Thành, cô nhóc nhét một quả linh quả long lanh vào người Diệp Thành: “Còn có thể bồi bổ linh hồn đấy”.
“Vậy ta phải nếm xem”, Diệp Thành không hề tỏ ra khách khí, hắn cắn một miếng, hương vị của quả thật sự rất thơm ngon và ngọt lành, linh quả mang theo tinh nguyên khiến người ta sảng khoái tinh thần.
“Ồ, quả này cũng ngon này”, Lạc Hi lại đưa một quả nữa cho Diệp Thành.
“Ta còn chưa ăn xong quả này mà”.
Ở bên, nhìn cả hai người cười đùa vui vẻ, Đan Thần lại mỉm cười hiền từ.
Chỉ có Huyền Nữ ở bên chốc chốc lại cau mày, ánh mắt nhìn Diệp Thành dần trở nên lạnh hơn.
“Đan Thần đạo hữu, đã lâu không gặp, dạo này có khoẻ không?”, đúng lúc này, bên ngoài tiểu viên có một giọng nói vang lên và giọng nói này lọt vào tai Diệp Thành khiến đôi mắt hắn trở nên lạnh hơn, vì người đến chính là Thương Sơn Đạo Nhân của Chính Dương Tông.
Lời nói còn chưa dứt thì Thương Sơn Đạo Nhân đã dẫn Lý Nguyên Dương đi vào.
Có điều, khi Thương Sơn Đạo Nhân và Lý Nguyên Dương nhìn thấy Diệp Thành thì sắc mặt tỏ vẻ khác thường, vì trước đó khi vào Đan Thành bọn họ có gặp Diệp Thành ở thành môn, giờ lại gặp ở đây nên có phần bất ngờ.
“Thương Sơn Đạo hữu, mời vào”, phía này, Đan Thần tươi cười hoà nhã.
Cả hai người hàn huyên ở một bên còn Lý Nguyên Dương đã tới gần Huyền Nữ, Lạc Hi và Diệp Thành, tay hắn khẽ phất chiếc quạt, người không biết còn tưởng tên này là một chính nhân quân tử nữa.
“Hai vị sư muội, đây là chút lòng thành của ta, mong hai vị nhận cho”, Lý Nguyên Dương lấy ra hai viên linh châu một xanh một tím đưa cho Huyền Nữ và Lạc Hi.
“Có quà này, đa tạ Lý sư huynh”, Lạc Hi mỉm cười sau đó nhận lấy quà. Chỉ có Huyền Nữ khẽ phất tay thu lại linh châu nhưng nét mặt vẫn hết sức lạnh lùng khiến Lý Nguyên Dương có phần ái ngại.
“Woa, băng ngọc linh châu”, Diệp Thành liếc mắt nhìn và không khỏi cảm thấy bất ngờ.
“Ngươi thích sao, nếu thích thì ta tặng ngươi”, Lạc Hi hết sức phóng khoáng, đưa luôn băng ngọc linh châu cho Diệp Thành.
“Làm vậy cũng không được hay nhỉ?”, Diệp Thành miệng nói vậy nhưng tay không chậm trễ, hắn nhận lấy viên linh châu sau đó không quên liếc lên trời và chẳng thèm quan tâm tới Lý Nguyên Dương đang tối sầm cả mặt lại.
“Không biết vị đạo hữu này…”, Lý Nguyên Dương cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, cố rặn ra nụ cười miễn cưỡng.
“Hắn là Trần Dạ, là người ta gặp ở Báo Danh Các”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!