Chương 328: Tài liệu về Đan Thành
Lời còn chưa dứt, một ông lão mặc áo bào xám bước vào, hơn nữa bên cạnh ông ta còn có một thanh niên mặc y phục trắng, trong tay cầm cây quạt gấp, cùng loại người với Lý Nguyên Dương.
“Người này là ai vậy?”, Diệp Thành nhỏ giọng hỏi Lạc Hi.
“Chắc là Tử Dương Đạo Nhân của Thanh Vân Tông”, Lạc Hi gãi đầu, nghĩ một lúc mới khẳng định: “Ừm, chính là ông ta, còn thanh niên mặc đồ trắng kia là Nguyên Chí, là luyện đan sư trẻ tuổi của Thanh Vân Tông”.
Khi hai người đang nói chuyện thì Nguyên Chí đã phe phẩy chiếc quạt bước tới, phất tay lấy ra hai viên linh ngọc: “Mong hai sư muội nhận lấy chút long thành của ta”.
“Cảm ơn Nguyên sư huynh, hì hì hì”, như lần đầu, Lạc Hi lập tức nhận lấy, nhưng Huyền Nữ bên cạnh vẫn lãnh đạm khiến nụ cười của Nguyên Chí hơi gượng gạo.
“Woa, cái này cũng phát sáng!”, Diệp Thành nhìn linh ngọc trong tay Lạc Hi.
“Huynh cũng thích thứ này à? Vậy tặng huynh đó!”
“Thế thì ngại lắm”, miệng thì nói vậy nhưng tay Diệp Thành không chậm chút nào, hắn lập tức nhận lấy rồi nhìn vầng mặt trời trên cao còn sắc mặt Nguyên Chí ở bên cạnh đã tối sầm lại.
Giống như Lý Nguyên Dương, sắc mặt Nguyên Chí cũng không khá hơn là bao, nhất là khi thấy Lạc Hi tặng linh ngọc cho Diệp Thành ngay trước mặt mình, điều này càng khiến lửa giận trong lòng hắn bùng cháy mãnh liệt hơn.
Nhưng dù vậy hắn vẫn kìm nén lửa giận, dù sao đây cũng là Đan phủ.
Sau đó, ngoài hoa viên lại có người đi vào, là một ông lão dẫn theo luyện đan sư trẻ tuổi.
Hơn nữa, những luyện đan sư trẻ tuổi này sau khi chào hỏi Diệp Thành xong, hành động tiếp theo của họ đều như nhau, đó là chạy tới chỗ Huyền Nữ và Lạc Hi để nịnh bợ, mà ai cũng mang quà tới.
Huyền Nữ vẫn vậy, nhận quà mà vẻ mặt vẫn lạnh như băng.
Còn Lạc Hi thì chẳng từ chối một ai, hơn nữa tất cả quà nhận được đều nhét cho Diệp Thành.
Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn chẳng hề khách sáo, hễ Lạc Hi nhét quà cho là hắn lại nhận, hơn nữa còn giơ từng món dưới ánh mặt trời, như không phát hiện ra từng khuôn mặt đã tối sầm đi.
Chỉ là dù Diệp Thành giả điên giả khùng nhưng trong lòng hắn biết rất rõ.
Bao nhiêu người tặng quà cho Huyền Nữ và Lạc Hi, đương nhiên không chỉ là nịnh nọt đơn thuần, hắn ngửi thấy mùi hôn nhân chính trị, hơn nữa đối tượng kết hôn hiển nhiên không phải Huyền Nữ, mà là tiểu cô nương bên cạnh cô ta – Lạc Hi.
Huyền Nữ là ai? Là luyện đan sư trẻ tuổi có tài năng xuất sắc nhất Đại Sở hiện nay, là người tiếp quản Đan Thành trong tương lai, không phải ai cũng có thể xứng được với cô ta.
Nhưng Lạc Hi thì khác, thiên phú luyện đan của cô bé kém hơn Huyền Nữ không chỉ một nửa, nhưng thân phận của cô đặc biệt! Dù thế nào cô cũng là đồ nhi của Đan Thần, so với Huyền Nữ, liên hôn với cô mới là đáng tin cậy nhất.
“Ta làm thế này có phải hơi tạo nghiệp không?”, Diệp Thành nhìn bảo bối trong lòng rồi lại nhìn đám người mặt mũi hằn học kia đang nhìn hắn với vẻ mặt khó chịu mà không khỏi ho khan một tiếng.
“Tiểu tử, ta khuyên ngươi tránh xa Lạc Hi một chút, ngươi lừa được con bé, nhưng không lừa được ta”, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu Diệp Thành.
Diệp Thành sửng sốt, bất giác nghiêng đầu nhìn Huyền Nữ bên trái Lạc Hi, bởi vì người truyền âm chính là cô ta.
“Con bé không phải người ngươi có thể động đến”, mặc dù biết Diệp Thành đang nhìn mình nhưng Huyền Nữ vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, nhấp một ngụm trà, giọng điệu truyền âm của cô ta càng ngày càng lạnh.
“Ta hiểu”, Diệp Thành bĩu môi, mặc dù hắn không có ý định gì với Lạc Hi nhưng cũng chẳng thể ngăn được người khác nghĩ nhiều!
“Tối nay ta đưa huynh đi dạo Đan Thành nhé! Ta nói huynh nghe, Đan Thành rộng lắm”, Lạc Hi ở bên cạnh không phát hiện ra sự khác thường giữa Diệp Thành và Huyền Nữ, cô vừa cười nói vừa khua tay.
“Dạo phố thì thôi đi, ta còn phải nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị cho đại hội đấu đan ngày mai nữa!”, Diệp Thành vừa nói vừa hà hơi vào viên linh châu, sau đó dùng tay áo lau.
“Vậy chờ đại hội đấu đan kết thúc nhé”, Lạc Hi cười tươi tắn.
“Thế còn được”.
“Đây là tài liệu về Đan Thành chúng ta, huynh xem đi! Có ích cho huynh đó”, Lạc Hi lấy quyển sách cổ ra đưa cho Diệp Thành: “Huynh xem cho kỹ! Lịch sử của Đan Thành chúng ta dài lắm đấy!”
“Lạc Hi”, Huyền Nữ bên cạnh nhíu mày nhìn Lạc Hi: “Tài liệu về Đan Thành sao có thể tuỳ tiện cho người khác xem như thế?”
“Sư tỷ, huynh ấy không phải người ngoài”, Lạc Hi cười vui vẻ: “Vừa nãy sư tôn nói rồi, bây giờ huynh ấy đã là đệ tử ký danh của Đan Thành chúng ta. Muội cho huynh ấy xem thông tin cũng không trái với quy định, hơn nữa huynh ấy vừa xuất sơn, không biết nhiều về luyện đan, chúng ta giúp huynh ấy một chút đi mà!”
Huyền Nữ hít sâu một hơi, chỉ liếc Diệp Thành chứ không nói gì.
Nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Mặc dù Diệp Thành đang đọc quyển sách cổ nhưng khi nghe Lạc Hi nói thế, lòng hắn chợt cảm thấy ấm áp.
Mặc dù cô ấy là đồ đệ của Đan Thần, có thân phận cao quý nhưng không hề cao ngạo uy hiếp người khác, ngược lại còn ngây thơ hồn nhiên, có tấm lòng lương thiện, hai người chỉ gặp nhau một lần ở nơi báo danh nhưng cô lại đối xử với hắn rất tốt khiến hắn thật sự cảm động.
“Trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt!”, Diệp Thành thầm cười trong lòng, bắt đầu chuyên tâm đọc tài liệu.
Quyển sách Lạc Hi đưa cho hắn giới thiệu rất chi tiết về Đan Thành, từ khi Đan Tổ dựng nên Đan Thành đến giờ đã được hơn mười nghìn năm.
Mười nghìn năm!
Diệp Thành cảm thán, đây là một khoảng thời gian dài, đừng nói là với người phàm, cho dù với tu sĩ cũng là trăm vòng thăng trầm của cuộc đời, toà thành cổ này thật sự đã chứng kiến những năm tháng lịch sử lâu đời.
Ngoài việc Đan Tổ lập nên Đan Thành, phía sau còn giới thiệu một số luyện đan sư nổi bật trong dòng chảy lịch sử nơi đây, Đan Vương là một trong số đó, còn có rất nhiều luyện đan sư khác, về cơ bản đều danh xứng với thực, truyền tới đời Đan Thần đã là đời thứ hai trăm sáu mươi mốt.
Tiếp nữa là những thế lực có quan hệ tốt với Đan Thành, tam tông và tứ đại thế gia của Nam Sở, còn có những thế lực như Thị Huyết Điện của Bắc Sở, về cơ bản đều có sản nghiệp, cửa hàng ở Đan Thành.
“Hằng Nhạc Tông còn có sản nghiệp ở Đan Thành ư? Mình thật sự không biết điều này”, Diệp Thành khẽ giọng lẩm bẩm: “Chẳng trách Từ Phúc trưởng lão vừa vào thành đã không thấy bóng dáng đâu, chắc chắn là đi tìm trưởng lão của Hằng Nhạc Tông uống rượu rồi, thế mà không gọi mình”.
Phía sau còn có một số quy tắc của Đan Thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!