Chương 345: Người nghe
“Nghe rồi, sao có thể chưa nghe tới chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa uống một ngụm canh cá vừa liếc Diệp Thành.
“Đương nhiên từng nghe rồi”, Bích Du cười khẽ, khi nói cũng liếc Diệp Thành một cách ý tứ.
“Ngươi nói tên vô dụng đó à?”, khi Lý Nguyên Dương lên tiếng, giọng điệu hắn đã khác, trong giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông chúng ta, vì phạm sai lầm lớn nên bị đuổi khỏi tông môn, cuối cùng chạy về báo thù, nhưng rồi chẳng phải vẫn trở thành một kẻ vô dụng sao?”
“Không đúng!”, Từ Nặc Nghiên liếc Lý Nguyên Dương: “Sao ta nghe nói Diệp Thành bị phế vùng đan điền nên các ngươi ruồng bỏ hắn?”
“Đó chỉ là lời đồn bên ngoài thôi, không đáng tin”, Lý Nguyên Dương phe phẩy chiếc quạt, khoé miệng nở nụ cười bỡn cợt, trào phúng.
“Vậy lúc trước hắn có phải người thương của Huyền Linh Chi Thể ở Chính Dương Tông các ngươi không?”, Trần Vinh Vân tò mò hỏi.
“Hắn?”, Lý Nguyên Dương cười khẩy: “Hắn là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, còn về người thương mà mọi người nói chỉ là lời đồn vô căn cứ thôi. Hắn cũng không tự xem mình có đức hạnh gì, hắn xứng với Thánh nữ Chính Dương Tông ta sao?”
“Nhưng hắn đã đánh bại Thánh nữ của các ngươi, đây là sự thật!”, Ly Chương nói một một câu ý tứ.
“Đó là do Thánh nữ nhà ta bất cẩn thôi”, khả năng lấp liếm của Lý Nguyên Dương rất khá, hắn lại nói tiếp: “Cơ sư tỷ còn chưa sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh, nếu sử dụng một trong hai thứ đó, hắn còn sống được không?”
“Ta không thích nghe lời này của ngươi”, Vi Văn Trác ném móng heo đang ăn dở lên bàn: “Sao ta nghe nói khi thi đấu ở cuộc thi tam tông, thực lực của Thánh nữ nhà ngươi hơn Diệp Thành hẳn một cảnh giới, cuộc thi này ngay từ đầu đã không công bằng, nếu hai người cùng đẳng cấp, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu!”
“Đạo hữu đừng bị lời đồn mê hoặc”.
“Lấy đâu ra nhiều lời đồn vậy? Cũng không phải Bắc Sở chúng ta không có ai đi xem cuộc thi tam tông, ngươi đừng lừa chúng ta”.
“Tiểu tử Diệp Thành đó trâu bò thật!”, Ly Chương cảm thán: “Bị thương nặng như thế, còn ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, vậy mà không chết, có thể gọi hắn là yêu nghiệt!”
“Hôm nào tới Hằng Nhạc một chuyến đi, ta muốn gặp vị thần đó”, Vi Văn Trác xuýt xoa.
“Chính Dương Tông các ngươi chẳng ra làm sao cả!”, Trần Vinh Vân liếc Lý Nguyên Dương: “Thật đáng tiếc cho một thiên tài cái thế!”
Mấy người ngươi một câu, ta một câu, nói liên tục không ngớt.
Ở bên cạnh, Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi biết thân phận thật của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng nên chốc chốc lại quay sang nhìn cả hai người.
Diệp Thành chỉ ăn đồ ăn của mình, bỏ ngoài tai lời mấy người kia nói, còn Cơ Tuyết Băng lại mím môi mấy lần. Lời đồn về họ đã truyền tới tận Bắc Sở, nhưng làm người nghe, tâm trạng thế nào không nói cũng có thể tưởng tượng được.
Không biết nếu để cánh Vi Văn Trác biết người đang ngồi đối diện họ chính là Diệp Thành thì họ sẽ có biểu cảm thế nào?
Không biết nếu Lý Nguyên Dương biết người đang ngồi cạnh Diệp Thành chính là Cơ Tuyết Băng, hắn sẽ có vẻ mặt gì?
Không biết nếu để họ biết hai nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của họ đều đang ở đây, họ sẽ có biểu cảm như thế nào?
Cạch! Cạch!
Tiếp theo, lầu ba tửu lâu trở nên náo nhiệt hơn, từng vò từng vò rượu Quỳnh Tương Ngọc Lộ được mang lên, đám người phía Diệp Thành đều uống cạn, uống cạn một vò là vò rượu lại bị đập vỡ tan tành.
“Ta đi trước đây”, đêm đã về khuya, Cơ Tuyết Băng là người đứng dậy đầu tiên. Cô ta nhẹ nhàng cất giọng, chớp mắt đã không thấy đâu, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Đi, đến kỹ viện đi”, Cơ Tuyết Băng vừa đi, Vi Văn Trác đã lảo đảo đứng dậy.
“Ừ, được đó”.
“Ta cũng đi”, Từ Nặc Nghiên cũng đứng lên.
“Thân là nữ nhân thì đi làm gì?”, Trần Vinh Vân ngoáy mũi.
“Mặc cả cho các ngươi!”
“Vậy thôi chúng ta về ngủ đây!”, Ly Chương giật giật khoé miệng, ba tên tựa lưng khoác vai, trước khi đi còn không quên vẫy tay với Diệp Thành: “Ngày mai gặp lại”.
Sau khi bốn người đi, lại một người khác tới, người này mặc đồ trắng xuất hiện, giống như tiên nữ, nhìn kỹ lại thì thấy chính là Huyền Nữ!
“Ấy? Sư tỷ”, thấy Huyền Nữ đến, mắt Lạc Hi sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đỏ bừng vì uống rượu, thậm chí đứng lên cũng hơi loạng choạng.
“Về thôi”, Huyền Nữ hít sâu một hơi rồi kéo Lạc Hi đi.
“Vâng!”, Lạc Hi cười tươi, quay đầu nhìn lại: “Trần Dạ sư huynh, huynh về Đan phủ với chúng ta đi!”
“Thôi, ở Đan phủ hình như có người không muốn tiếp đón huynh lắm”, Diệp Thành vừa xỉa răng vừa thong dong đáp.
“Biết thì tốt”, Huyền Nữ hờ hững nhìn Diệp Thành sau đó đưa Lạc Hi đi, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí cũng đứng lên, trước khi đi còn gườm Diệp Thành cháy mắt.
“Hai huynh đừng quên trả tiền đấy”, phía sau vọng lại giọng nói của Diệp Thành, câu này khiến hai tên suýt ói ra máu.
Sau khi bọn họ đi, Diệp Thành sử dụng chân khí để giải rượu, nụ cười trên mặt biến mất với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
“Hôm nay uống rượu có vui không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chống cằm nhìn Diệp Thành.
“Cuộc đời là một vở kịch, ta không diễn thì người khác diễn”, Diệp Thành đứng dậy duỗi eo.
“Cô ta đã phát hiện ra thân phận thật của ngươi chưa?”, Bích Du nhẹ giọng hỏi Diệp Thành.
“Cô nghĩ nếu muội ấy đã biết thân phận ta thì còn ngồi ở đây sao?”, Diệp Thành mỉm cười khoan khoái: “Yên tâm, trong người ta có Khi Thiên Phù Chú, ta còn đeo mặt nạ Quỷ Minh nữa, ai không có Thiên nhãn rất khó nhận ra ta”.
“Vậy thì tốt”.
“Ta hỏi chuyện này, không biết các cô biết không”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Có phải ở Bắc Sở có một thế gia tên là Hạo Thiên không?”
“Có, đương nhiên có rồi”, Thượng Quan Ngọc Nhi trả lời rất chắc chắn: “Bắc Sở có câu Nam Mộ Vân, Bắc Hạo Thiên, ngươi chưa nghe bao giờ à?”
“Chưa”, Diệp Thành lắc đầu, cười khan: “Lúc trước Cơ Tuyết Băng hỏi về gia cảnh của ta, ta nói bừa là gia tộc Hạo Thiên, ai ngờ Đại Sở lại thật sự có gia tộc này, người tinh nhanh như ta suýt thì bại lộ”.
“Đó là một gia tộc quy ẩn”, dường như Bích Du cũng biết, cô giải thích: “Lai lịch của họ rất thần bí, người trong gia tộc đều lấy họ là Hạo Thiên”.
“Họ kép Hạo Thiên, đúng là một cái họ kỳ lạ”, Diệp Thành ngỡ ngàng.
“Vậy nên bây giờ ngươi là Hạo Thiên Trần Dạ”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhún vai: “Không biết sau khi người của gia tộc Hạo Thiên biết sẽ có phản ứng thế nào”.
“Vô tình thôi, thật sự chỉ là vô tình”, Diệp Thành day mạnh đầu mày.
“Đi thôi”, Bích Du đứng dậy, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng vươn vai theo sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!