Chương 349: Hi vọng
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, đan dược được Huyết Đồng luyện ra lơ lửng trong không trung.
Đó là viên đan dược màu đỏ như máu, trông y như đôi mắt đỏ ngầu của Huyế Đồng, nó còn mang mùi máu tanh phảng phất trong không khí, có điều viên đan dược này lại tinh tuý dị thường.
“Tôi huyết đan bốn vân”, có tiền bối luyện đan sư ngạc nhiên.
“Là tôi huyết đan bốn vân, phương pháp luyện chế viên đan dược này không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao? Đây là đan dược tôi luyện huyết mạch đấy”.
“Huyết Đồng quả nhiên không hề đơn giản”.
“Xem viên đan dược mà hắn luyện ra có thể phát ra được mấy đạo đan hồn”, lúc này, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía này.
Vù!
Chỉ nghe thấy tôi huyết đan bốn vân khẽ rung lên, giáng bốn đạo đan hồn từ trên trời xuống.
“Là bốn đạo”, tiếng trầm trồ vang lên liên tiếp.
“Còn nhiều hơn Huyền Nữ một đạo”.
“Nói vậy thì Huyền Nữ đã bại dưới tay Huyết Đồng rồi? Nói vậy thì Huyết Đồng chính là đan khôi của đại hội đấu đan năm nay rồi”.
“Huyền Nữ bại rồi”.
“Bại một cách thảm hại”, trên vị trí ngồi, Từ Phúc xuýt xoa nhìn về phía mấy người Đan Thần.
“Mặc dù bất ngờ nhưng cũng trong dự đoán”, trên vị trí ngồi, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu nhìn Huyết Đồng, ánh mắt ông ta càng trở nên xa xăm hơn.
“Để Huyết Đồng làm bớt đi nhuệ khí của Huyền Nữ cũng tốt”, mặc dù không vui vẻ gì nhưng vị trưởng lão tóc bạc bên cạnh Đan Thần vẫn lựa chọn dùng lý do này để tự an ủi mình vì Huyền Nữ đã bại rồi.
“Để Thị Huyết Điện dành đan khôi rồi, thật khó chịu”, một vị trưởng lão tóc bạc có phần không cam lòng, tức tối vỗ vào ghế.
“Đan Thần, Đan Vương, Đan Thành, truyền nhân của Đan Phủ lại bại dưới tay luyện đan sư của Thị Huyết Điện, đúng là sự sỉ nhục lớn”.
Trên vân đài, Huyền Nữ thẫn thờ nhìn vào viên tôi huyết đan bốn vân đang lơ lửng trong không trung, bốn đạo đan hồn đó thật sự choán mắt người nhìn khiến sắc mặt cô ta tái đi, sự cao ngạo của Huyền Nữ đã phải chịu đòn đả kích mà trước nay chưa từng có.
“Mình…mình bại rồi sao?”, Huyền Nữ há hốc miệng, bàn tay run rẩy nắm chặt lại, có lẽ vì dùng lực quá mạnh nên bàn tay đã chảy máu.
“Mình bại rồi”, Huyền Nữ lại lần nữa lẩm bẩm, cô bặm môi chảy máu, cô không thể nào chấp nhận sự thật này, truyền nhân của Đan Thần, Đan Chi Huyền Nữ bại rồi.
“Ngươi còn kém xa”, Huyết Đồng nghiêng đầu nở nụ cười tàn bạo.
Nghe vậy, Huyền Nữ bất giác run lên, sự thảm bại này khiến cô không còn lời nào để nói.
Hừ!
Huyết Đồng cười lạnh lùng hướng ánh mắt nhìn Diệp Thành ở phía xa: “Đến Đan Chi Huyền Nữ còn bại, còn không mau công bố kết quả đi? Đan Thành cũng chỉ đến thế mà thôi”.
“Vội gì chứ?”, Đan Thần thản nhiên lên tiếng: “Đấu đan vẫn chưa kết thúc, Trần Dạ tiểu hữu còn đang luyện đan mà”.
“Hắn?”, Huyết Đồng hắng giọng lạnh lùng: “Ông cho rằng dựa vào hắn mà có thể thắng được ta sao? Thật nực cười?”
Có điều tất cả mọi người có mặt đều không buồn quan tâm tới Diệp Thành, trước đó vì đan dược của Huyết Đồng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người mà mọi người quên đi trên vân đài vẫn còn có một người chưa thất bại rút lui đó chính là Diệp Thành.
“Cố gắng, cố gắng”, Diệp Thành thầm nhủ trong lòng, mặc dù cơ thể hắn đang run lên dữ dội nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì.
“Tiểu tử này cũng trụ giỏi đấy”, bên dưới, mấy người phía Vi Văn Trác tấm tắc nhìn Diệp Thành trên chiến đài.
“Sức mạnh linh hồn của hắn ở cấp Huyền sao?”, thánh nữ Tinh Nguyệt khẽ cau mày.
“Hắn là quái thai gì chứ?”, thánh tử Âm Dương và thánh tử Huyết Linh tối sầm mặt lại.
“Đáng chết”, sắc mặt của Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí càng tôi độc hơn, chúng không cho phép kẻ mà mình coi thường lại mạnh hơn mình vả lại hiện giờ xem ra kẻ vẫn còn trụ được tới bây giờ quả thực mạnh hơn hai người bọn chúng.
“Trần Dạ ca ca, huynh phải cố lên”, Lạc Hi nắm chặt tay làm bộ dạng cầu nguyện.
“Ta nói này Từ Phúc, ngươi rốt cục có hiểu đồ đệ của mình không vậy?”, Gia Cát Vũ chốc chốc lại quay sang nhìn Từ Phúc: “Tên tiểu tử này định nghịch thiên sao, trụ được tới giờ mà vẫn chưa bại”.
“Con cũng thấy khó hiểu”, Từ Phúc gãi đầu. Sự thể hiện của Diệp Thành ngày hôm nay thực sự đã vượt qua mọi dự liệu của ông ta, cho tới bây giờ ông ta cũng không dám tin Diệp Thành mới luyện đan được hai, ba tháng đã có thể giỏi tới mức này.
“Con tin hắn có thể tạo ra kì tích giống như ở đại hội tam tông”, Thượng Quan Ngọc Nhi hít vào một hơi thật sâu.
“Không biết tự lượng sức mình”, Huyết Đồng cười nhạt nhìn Diệp Thành: “Có nỗ lực thế nào thì cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi”.
“Hạo Thiên Trần Dạ”, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành và lẩm nhẩm, nhìn bóng lưng quật cường đó của Diệp Thành khiến cô không khỏi nghĩ về một người, đó là chàng thanh niên dù có chết cũng không chịu khuất phục trên chiến đài.
Trong chốc lát, đôi mắt Cơ Tuyết Băng chợt nheo lại, nhìn Diệp Thành say mê: “Hai người thật sự giống nhau”.
“Mặc dù ta rất ngưỡng mộ nghị lực của hắn nhưng đan dược cần linh hồn ở cấp Huyền mới luyện ra được nên muốn đánh bại Tôi Huyết Đan bốn vân mà Đan Hồn tạo ra gần như là không thể”, một lão già tóc bạc ở Đan Thành lắc đầu bất lực.
“Từ bao giờ mà Đan Thành lại suy sụp thế này, lại phải đem hi vọng gửi gắm vào một tiểu bối mà linh hồn mới ở cấp Huyền”.
“Hi vọng hắn có thể tạo ra kì tích, chí ít thì chúng ta còn có thể giữ được danh dự cho Đan Thành”, một trưởng lão khác hít vào một hơi thật sâu, nói.
“Sao có thể?”, Đan Thần vẫn luôn trầm ngâm, đôi mắt ông ta hơi nheo lại, cứ thế chăm chú quan sát lư luyện đan của Diệp Thành giống như nhìn thấy một bí mật nào đó khiến một người có trải nghiệm như ông ta cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Trên vân đài, Huyền Nữ cũng đang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt có hơi tái đi, cô lẩm bẩm: “Xin lỗi, là ta đã đánh giá ngươi thấp rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!