Chương 356: Tạm biệt
Ngay sau đó, Đan Thần đã lấy ra mười bốn túi đựng đồ, đây đều là phần thưởng dành cho những người lọt vào vòng chung kết.
Đương nhiên thứ hạng khác nhau nên phần thưởng cũng không giống nhau, như Huyết Đồng và Huyền Nữ thì sẽ nhận về phần thưởng nhiều hơn mấy người phía Vi Văn Trác và Ly Chương rồi, có điều những phần thưởng này đối với bọn họ mà nói vẫn còn kém xa phong hiệu của Diệp Thành. Cũng vì còn kém xa nên vinh dự chí cao vô thượng kia không phải dùng tiền là có thể mua được.
“Vậy hôm nay không say không về”, chẳng mấy chốc, Đan Thần đã khẽ phất tay, giọng nói vang vọng khắp hội trường.
“Bắt đầu ăn thôi”, ông ta vừa dứt lời, Vi Văn Trác đã nhanh nhảu nhảy xuống khỏi vân đài.
Phía này, Diệp Thành cũng nhảy xuống theo. Có điều hắn vừa xuống dưới đã bị một toán lão bối luyện đan sư kéo lại, hô hào muốn xem Đan Tổ Long Hồn và rõ ràng là đang muốn lôi kéo Diệp Thành.
Đương nhiên, Diệp Thành cũng giả bộ ngu ngốc, Đan Tổ Long Hồn hoá thành con rồng nhỏ lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay hắn và nhìn những lão bối kia với ánh mắt sáng rực, rất nhiều người vì quá kích động nên suýt chút nữa quỳ xuống gọi Đan Tổ.
Không dễ gì mới chuồn ra ngoài được ấy vậy mà hắn lại bị vây lại. Lần này nếu không phải luyện đan sư mà là một vài trưởng lão của các thế gia khác thì chắc chắn sẽ có nhiều vị với thực lực mạnh hơn.
“Đan Thánh, Hạo Thiên Huyền Chấn quả là có một nhi tử kì tài”, đương nhiên cũng có lão bối tấm tắc ngạc nhiên, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn hậu bối của nhà mình, càng so sánh lại càng bực tức.
“Hạo Thiên tiểu hữu, lần này quay về ta nhất định sẽ tới tận nơi bái kiến”, nhiều lão bối rất biết chớp thời cơ, cho dù là yến tiệc chúc mừng nhưng cũng không quên tận dụng tạo mối quan hệ.
“Tới lúc đó vãn bối nhất định sẽ cung nghênh”, những lời nói khách sáo đương nhiên vẫn phải nói, nhưng nghe cả toán lão bối cứ một câu nói lại gọi một câu Hạo Thiên tiểu hữu khiến Diệp Thành cảm thấy kì lạ, đợi tới khi thoát ra khỏi đám người, hắn suýt nữa còn tưởng mình là Hạo Thiên Trần Dạ thật nữa.
“Ngươi lại đây cho ta”, Diệp Thành đang đi thì bị một cánh tay vươn ra lôi lại.
“Đúng là lên như diều gặp gió nhỉ, muốn tìm ngươi uống rượu cũng phải xếp hàng nữa”, Vi Văn Trác tặc lưỡi nhìn Diệp Thành: “Làm Đan Thánh đúng là khác hẳn”.
“Nói những lời này làm gì chứ, uống”,Diệp Thành cứ thế xắn tay áo lên hùng hổ cầm vò rượu.
“Vậy mới phải chứ”.
“Uống xong thì đi chơi gái”.
“Cút”.
Sau khi uống no nê rượu, mọi người mới chép miệng, ánh mắt nhìn Diệp Thành đều thay đổi, đều là luyện đan sư, đều có linh hồn ở cấp Huyền thế mà khoảng cách lại xa đến thế.
“Thực ra ta vẫn luôn thắc mắc ngươi rốt cục là con của Hạo Thiên Huyền Chấn sư bá với ai”, thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên cuối cùng cũng nhìn sang Diệp Thành mà lên tiếng.
“Cái này thì không thể nói được”, Diệp Thành khẽ khoát tay, hắn diễn vô cùng nhập vai, sự việc cũng đã tới mức này, hắn chỉ có thể dùng cách này để thoái thác, nếu không, để lộ ra thân phận thì rắc rối to.
“Cũng thần bí thật đấy”, Từ Nặc Nghiên liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi không nói thì ta về hỏi sư phụ”.
“Ồ, đúng rồi, bằng hữu tên Cơ Vô Trần của ngươi đâu? Đi đâu rồi?”
“Cơ Vô Trần?”, Diệp Thành nhướng mày, hắn cuối cùng cũng hiểu ra Từ Nặc Nghiên nói hung hăng nãy giờ cuối cùng là có mục đích này.
“Cô ấy không phải là ưng ai đó rồi chứ?”, Diệp Thành nhìn Từ Nặc Nghiên từ đầu tới chân, việc này nghe có vẻ mới lạ đấy. Trên đời có biết bao nam nhân như vậy, sao cô lại thích Cơ Tuyết Băng giả dạng nam nhân cơ chứ?
“Hay là giờ nói cho cô ấy, không biết cô ấy sẽ có biểu cảm thế nào nữa”, Diệp Thành xoa cằm.
Có điều nói tới Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu đảo mắt tìm một lượt nhưng không thấy bóng dáng Cơ Tuyết Băng đâu.
“Ta đang hỏi ngươi đấy”, phía này, Từ Nặc Nghiên vẫn đang đợi đáp án của Diệp Thành.
“Hắn…hắn về nhà lấy vợ rồi, ừm, đúng là về nhà lấy vợ rồi”.
“Hả…?”
“Ngươi cứ uống từ từ thôi”, Diệp Thành ho hắng, hắn tự giác chuồn khỏi vị trí, nhảy về phía Từ Phúc và Gia Cát Vũ.
Có điều dù ở khoảng cách vài trăm trượng nhưng Diệp Thành vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hằn học của rất nhiều người như Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí, sắc mặt hai tên tối sầm cả lại.
Điều khiến hắn bất ngờ đó là đôi mắt của Thánh Tử Huyết Linh kia và Âm Dương Thánh Tử rõ vẻ khó chịu, chốc chốc lại nhìn hắn đầy u ám.
“Ta đâu có làm gì các ngươi chứ?”, Diệp Thành bĩu môi nhìn sang hướng khác, đó chính là nơi có sát khí đằng đằng mà hắn có thể cảm nhận được, và không cần nói cũng biết chính là Huyết Đồng của Thị Huyết Điện.
Vốn dĩ trông hắn đủ thảm hại rồi, lại thêm khuôn mặt hung tợn và nụ cười tôi độc kia cũng như ánh mắt khát máu, rõ ràng khiến người ta phải rùng rợn.
“Ta có mối thù giết cha với ngươi sao?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn có thể cảm nhận Huyết Đồng với mình như có thù hận sâu nặng, mỗi lần tên kia nhìn hắn đều mang theo sát khí đằng đằng.
“Ta nói này Đan Thánh, có thể nể mặt ta uống chén này không?”, phía này, Gia Cát Vũ cười xoà.
“Xem ngươi nói kìa”, Diệp Thành bĩu môi, hắn chạy tới.
“Giờ ngươi sống khác xưa rồi”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, Gia Cát Vũ đã tặc lưỡi nói.
“Con thà sống một cuộc sống bình thường còn hơn”, Diệp Thành cầm lấy một quả linh quả cắn một miếng rồi lại nhớ tới chuyện mà mình không muốn nhắc đến. Nếu không phải khi ở trận so tài tam tông hắn quá nổi bật thì có lẽ cũng sẽ không kéo theo hoạ diệt thân thế này.
Cho nên lần này mấy người phía Dương Đỉnh Thiên mưu cao hơn trước, hắn cũng học được sự thông minh của bọn họ, không chỉ che giấu thân phận thành công mà còn có thể lôi ra một gia tộc với tên Hạo Thiên để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Chỉ cần mấy người phía Từ Phúc không nói thì những người khác cũng không biết Hạo Thiên Trần Dạ chính là Diệp Thành.
“Tiểu tử, ta có thể coi là sư phụ của ngươi, nào, uống với sư phụ một chén”, phía này, Từ Phúc cũng nâng chén vả lại tâm trạng còn rất hồ hởi.
“Con nhất định phải uống rồi”, Diệp Thành mỉm cười.
“Diệp Thành, hôm nay chúng ta phải đi rồi, ngươi có tới Đông Nhạc thăm ta không?”, vừa đặt chén rượu xuống, Thượng Quan Ngọc Nhi đã lên tiếng và tỏ vẻ không giống như trước kia, đôi mắt cô nheo lại, đôi môi khẽ mím, tay bấm vạt áo.
“Ta tới thì cha cô không sẽ không đánh ta chứ?”, Diệp Thành ho hắng nói.
“Sẽ đánh chứ”, Thượng Quan Ngọc Nhi ngẩng đầu, nói rồi còn không quên lườm Diệp Thành.
“Vậy…vậy ta không đi nữa”.
“Không đi cũng phải đi”.
“Ngọc Nhi”, đúng lúc này có lão già đi tới, hai người này chính là luyện đan sư Thượng Quan Vân Sơn và Thượng Quan Vân Khuyết của nhà Thượng Quan, cả hai người hành lễ với Gia Cát Vũ trước rồi chào hỏi Từ Phúc và tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Diệp Thành, nói: “Tiểu hữu, nếu có dịp tới Đông Nhạc, xin tiểu hữu để nhà Thượng Quan ta tiếp đãi”.
“Nhất định rồi”, Diệp Thành nở nụ cười.
“Ngọc Nhi, đi thôi”, Thượng Quan Vân Sơn mỉm cười vỗ vai Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Hự”, Thượng Quan Ngọc Nhi đứng dậy mà vẻ mặt không mấy ưng ý, cô đi theo hai người phía Thượng Quan Vân Sơn, đi được hai ba bước lại quay đầu lại, đi được thêm mười mấy bước thì đứng khựng lại, cứ thế, đôi mắt dần đỏ hoe.
“Sao lại khóc chứ?”, Diệp Thành bất ngờ.
“Chúng ta cũng đi thôi”, phía này, Gia Cát Vũ cũng vươn vai đứng dậy nói rồi không quên liếc nhìn Bích Du: “Nha đầu, có gì cần nói thì nói đi, lần này đi rồi không biết bao giờ mới gặp lại”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!