Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 359: Để ta suy nghĩ đã

“Về nhà thôi”, ra khỏi Địa Cung, Diệp Thành vươn vai. 

“Có nên chào tạm biệt Lạc Hi không nhỉ?”, Diệp Thành thầm nghĩ, bất giác đưa mắt nhìn về một hướng. 

“Thôi bỏ đi, chào rồi lại buồn”, cuối cùng Diệp Thành hít sâu một hơi, không đi về hướng đó mà đi về phía cửa của Đan phủ: “Mình còn chưa lấy tiền đánh bạc nữa”. 

… 

Ở Bắc Sở, trên một đỉnh núi có mây mù bao phủ, toạ lạc một toà phủ đệ cực kỳ uy nghiêm: Hạo Thiên thế gia. 

Giờ phút này, trong đại điện phủ đệ chật cứng người, họ nhìn trái nhìn phải như đang đợi ai đó. 

Trong hậu điện, một người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào đang ngồi ở đó day mạnh đầu mày. 

Người này chính là gia chủ đương nhiệm của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn. 

“Gia chủ, những người bên ngoài kia…”, một ông lão ngập ngừng cất lời, nhưng không nói tiếp. 

“Lát nữa, lát nữa, ta suy nghĩ đã”, Hạo Thiên Huyền Chấn xua tay. 

“Vậy người suy nghĩ đi ạ”, ông lão mỉm cười rồi xoay người bước ra ngoài. 

Sau khi ông lão đi, Hạo Thiên Huyền Chấn xoa cằm: “Hạo Thiên Trần Dạ, mình có nhi tử sao? Hay là những năm trước chơi bời trăng hoa, có người sinh con cho mình mà không nói? Ừm, khả năng là vậy, không phải là Dĩnh Nhi chứ? Không đúng, thời gian không phù hợp, lẽ nào là Tuyết Nhi? Cũng không đúng, nàng ấy sinh con chắc chắn sẽ nói cho mình, vậy hay là Yên Nhi? Diệu Nhi? Xảo Nhi? Hoa Nhi? Hay là…” 

Hạo Thiên Huyền Chấn tự lẩm bẩm một mình, vừa sờ cằm vừa suy nghĩ, liệt kê mấy lượt từng người mà ông ta có thể nhớ ra được từ hai mươi năm trước đến giờ. 

Nói thật, sau khi nghe chuyện ở Đan Thành, ông ta đã sững sờ, ba ngày nay Hạo Thiên thế gia liên tục có khách, muốn ngăn cũng không ngăn được, ai cũng đòi gặp nhi tử bảo bối của ông ta – Hạo Thiên Trần Dạ, nhưng vấn đề là ông ta không có nhi tử. 

“Không đúng!”, Hạo Thiên Huyền Chấn càng nghĩ càng thấy không đúng: “Dám xưng là người của Hạo Thiên thế gia nhưng sao đến giờ Hạo Thiên Trần Dạ vẫn không về nhà, có phải đang chờ ta đi đón hai mẹ con họ tới không? Nhưng rốt cuộc là ai sinh chứ?” 

“Hay để ta nghĩ giúp ông?”, một giọng nói tức giận vang lên, nữ tử áo trắng bước vào từ bên ngoài, trời sinh đã ưu nhã cao quý, không mất đi khí chất thần tiên. 

Nữ tử này chính là vợ của Hạo Thiên Huyền Chấn, Nguyên Thánh sử của Thất Tịch Cung, sư phụ của Từ Nặc Nghiên – Hoa Tư. 

Phía sau Hoa Tư còn có ba nữ tử dung mạo tuyệt thế, ai cũng như tiên nữ, họ chính là ba thiên kim của Hạo Thiên thế gia: Hạo Thiên Thi Nguyệt, Hạo Thiên Thi Vũ, Hạo Thiên Thi Tuyết. 

“Nghĩ ra chưa?”, Hoa Tư mỉm cười, nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn với vẻ khó hiểu. 

“Vẫn… Vẫn đang nghĩ”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười gượng. 

“Cha à! Xem ra thời trẻ cha rất trăng hoa!”, mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn vẻ mặt rối rắm của Hạo Thiên Huyền Chấn, bất giác che miệng cười trộm: “Chưa biết chừng chúng con không chỉ có một đệ đệ hay ca ca ấy chứ”. 

“Nói linh tinh, ta chung tình lắm đấy”. 

“Ừm, rất chung tình”, Hoa Tư cười gượng, bắt đầu xắn tay áo, vừa xắn vừa mỉm cười với mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt: “Nguyệt Nhi, hay là các con ra ngoài đi dạo đi!” 

“Chúng con hiểu rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt và hai người còn lại cười hì hì rồi chạy ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn bằng ánh mắt cảm thông. 

Thấy thế, khoé miệng Hạo Thiên Huyền Chấn giật giật, ông ta đứng bật dậy: “Vậy… Vậy ta cũng ra ngoài đi dạo một vòng”. 

“Ông thì không cần”, Hoa Tư bước lên kéo ông ta lại. 

“A!” 

“Bụp! Chát! Rầm! Uỳnh!” 

… 

Ở bên này, Diệp Thành đã bước vào sòng bạc. 

Sòng bạc hôm nay yên tĩnh hơn rất nhiều. 

Tại sao lại yên tĩnh? Còn không phải vì đặt cược xem ai sẽ giành ngôi vị Đan Khôi trong đại hội đấu đan mà thua khuynh gia bại sản sao? Bây giờ ai còn tiền chạy tới đặt cược nữa? Hầu hết đều ở nhà ôm mặt khóc rồi! 

Có lẽ bây giờ rất nhiều người đang nghĩ xem nên đánh hắn thế nào ấy chứ! 

Khụ khụ! 

Diệp Thành ho khan một tiếng, ngoáy lỗ tai: “Việc… Việc này không thể trách ta được”. 

“Tiểu hữu, thiếu chủ nhà ta đợi ngươi lâu lắm rồi”, không lâu sau lão già áo đen liền xuất hiện, nhưng không lập tức đưa Diệp Thành lên lầu như lần trước, lần này ông ta nói chuyện khiêm tốn hơn rất nhiều. 

“Được, được”, Diệp Thành lên lầu, ngựa quen đường cũ, rất tự giác đi tới phòng Thiên Tự Hiệu. 

Hắn vừa bước vào, Lăng Tiêu đã vội vàng đứng dậy, mỉm cười bảo: “Hạo Thiên đạo hữu, Lăng Tiêu chờ đã lâu, mời vào trong”. 

“Khách sáo quá!”, ngoài miệng Diệp Thành nói thế nhưng hắn cũng thật sự không khách sáo, ngồi xuống một cách tự nhiên, hơn nữa còn nói thẳng mục đích mình tới: “Hôm nay ta phải đi rồi, không biết ta có thể lấy tiền đặt cược của mình chưa?” 

“Đương nhiên rồi”, Lăng Tiêu phất tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành: “Năm triệu, không thừa không thiếu”. 

“Năm triệu? Sao nhiều thế?”, Diệp Thành giật mình. 

Lăng Tiêu nở nụ cười; “Không giấu gì đạo hữu, tiền đặt cược mất cân bằng nghiêm trọng, hầu như mọi người đều cược Huyết Đồng và Huyền Nữ, ai ngờ đạo hữu lại một mình đặt cửa khác, vậy nên tỷ lệ từ một được một trăm đã tăng lên thành một được năm trăm”. 

“Thì ra là vậy!”, Diệp Thành sờ cằm: “Biết trước khi ấy ta đã đặt một trăm nghìn rồi”. 

Phụt! Hắn nói câu này xong, Lăng Tiêu vừa uống hớp rượu vào liền sặc hết. 

Đặt cược một trăm nghìn? Tỷ lệ năm trăm lần sẽ là năm mươi triệu, ngươi muốn sòng bạc của chúng ta đóng cửa sớm đúng không? 

Đương nhiên, những lời này hắn ta chỉ có thể nói thầm trong lòng. 

“Tiền cũng đã nhận rồi, ta đi đây”, Diệp Thành đã đứng lên chuẩn bị rời đi. 

“Đạo hữu chờ một chút”, Lăng Tiêu cũng đứng lên, cười ngượng ngùng: “Tại hạ có một yêu cầu, mong đạo hữu cân nhắc”. 

“Chuyện gì? Ngươi cứ nói đi”. 

“Không biết đạo hữu có thể treo hàm tước khách khanh trưởng lão ở nhà họ Lăng ta không?”, Lăng Tiêu ho khan một tiếng. 

Nghe vậy Diệp Thành nhướng mày, hắn hiểu ý đồ của Lăng Tiêu. Bây giờ có lẽ tên tuổi của Hạo Thiên Trần Dạ đã truyền khắp Đại Sở, chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều sẽ nghĩ tới, thành tựu của hắn sau này chắc chắn không thấp hơn Đan Vương, người có tiềm lực như vậy, thế lực nào chẳng muốn lôi kéo! 

“Vấn đề này”, Diệp Thành xoa cằm, treo hàm tước khách khanh trưởng lão cũng không phải không thể. Hắn dùng tên Hạo Thiên Trần Dạ, ngoài một số ít người thì không ai biết thân phận thật sự của hắn. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận