Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 368: Thật đẹp

Diệp Thành chạy một mạch về rừng trúc trong màn đêm. 

“Hây da!” 

“Lại đi!” 

Còn chưa vào đến rừng trúc mà hắn đã nghe thấy những âm thanh này. 

Hắn hơi ngạc nhiên, bất giác nhẹ nhàng bước lên hai bước, nhìn vào rừng trúc nhỏ. 

Hắn nhìn thấy Hổ Oa và Tịch Nhan, lúc này hai cô cậu đang hợp lực chiến đấu với hình nộm Địa Cấp kia. 

“Luyện tập thật chăm chỉ!”, Diệp Thành mỉm cười, dời ánh mắt từ Hổ Oa sang Tịch Nhan. 

Tịch Nhan mồ hôi ướt dẫm, toàn thân bết bát nhưng vẫn công kích và phòng ngự, cô bé sử dụng bí pháp Thú Tâm Nộ đánh cận chiến rất nhuần nhuyễn, mỗi lần thi triển chân tay đều kèm theo tiếng gầm của dã thú, quan trọng nhất là trên cổ tay và cổ chân cô bé vẫn đeo vòng trọng lực. 

“Ngưng Khí tầng thứ tư, mới mấy ngày mà thôi!”, thiên tài như yêu nghiệt Diệp Thành cũng phải xuýt xoa cảm thán, thiên phú tu luyện của Tịch Nhan vượt xa dự đoán của hắn. 

Rầm! Uỳnh! Bùm! 

Khi Diệp Thành còn đang tấm tắc khen ngợi thì Hổ Oa và Tịch Nhan đã lại tấn công, đánh cho hình nộm Địa Cấp kia liên tục lùi lại. 

“Yêu nghiệt!”, Diệp Thành lại cảm thán, nhấc chân đi vào rừng trúc. 

Hế? 

Diệp Thành vừa bước vào, Tịch Nhan đã ngạc nhiên thốt lên, sau đó nhanh chóng dừng chiến, tung tăng chạy tới lao vào lòng Diệp Thành như đứa trẻ: “Sư phụ, người về rồi”. 

“Đại ca”, Hổ Oa cũng cất Ô Thiết Côn đi rồi chạy tới, nở nụ cười chất phác để lộ hai hàm răng trắng tinh. 

“Xem ra lúc ta không ở đây, các con luyện tập rất chăm chỉ!”, Diệp Thành mỉm cười. 

“Vậy sư phụ có thưởng gì không ạ?”, Tịch Nhan cười tươi tắn. 

“Có chứ, đương nhiên là có rồi”, Diệp Thành cười đáp, phất tay lấy ra một thanh linh kiếm đẹp đẽ, trên linh kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ, chuôi kiếm còn khắc hai chữ: Lăng Sương, đây là linh kiếm được hắn chế tạo dựa theo cơ thể Tịch Nhan, sử dụng rất nhiều nguyên liệu quý hiếm. 

“Kiếm Lăng Sương, thưởng cho con đó”, Diệp Thành đưa linh kiếm cho Tịch Nhan. 

“Con cũng có linh kiếm rồi”, cô bé rất vui mừng, nóng lòng chạy tới, cầm thanh kiếm Lăng Sương trong tay bắt đầu múa. 

“Hổ Oa, cho đệ thứ này”, Diệp Thành lấy một cuốn sách cổ ra đưa cho Hổ Oa, đây là cuốn sách huyền pháp liên quan đến côn mà hắn tìm được ở Đan Thành cho Hổ Oa. 

“Côn Tảo Bát Hoang”, nhìn thấy bốn chữ trên cuộn sách cổ, hai mắt Hổ Oa chợt phát sáng, cậu nhóc cười hồn nhiên: “Cảm ơn đại ca”. 

“Còn những thứ này nữa, cầm lấy đi!”, Diệp Thành lấy hai túi đựng đồ ra đưa cho Tịch Nhan và Hổ Oa, những thứ này đều được Diệp Thành mua ở Đan Thành với số tiền rất lớn, hắn có tiền mà! Thứ gì cũng mua. 

“Cảm ơn sư phụ”. 

“Cảm ơn đại ca”. 

“Được rồi, hôm nay luyện tới đây thôi, về nghỉ ngơi đi!”, Diệp Thành nhẹ nhàng vẫy tay. 

Hai người rất thích thú, ôm túi đựng đồ chạy vào phòng. 

Nhìn hai người bạn nhỏ, Diệp Thành thoáng ngẩn người! Hắn nhớ lại mình năm đó, sư phụ thưởng cho một món đồ nhỏ thôi mà vui vẻ cả đêm không ngủ, trong mơ cũng cười ngốc nghếch. 

Diệp Thành không nghĩ nữa, đặt một túi đựng đồ có chứa linh dược kéo dài tuổi thọ ở cửa phòng Trương Phong Niên, nhưng không đánh thức ông ấy. 

Làm xong những việc này, Diệp Thành mới thở ra một hơi thật sâu. 

Chẳng bao lâu sau, Sở Huyên xuất hiện trong rừng trúc nhỏ như một cơn gió. 

“Sư phụ có nhớ con không?”, Diệp Thành cười hì hì chạy tới. 

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”, Sở Huyên cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành: “Ta không biết đồ nhi của mình lại giỏi đến thế đấy”. 

“Từ trưởng lão nói với người rồi ạ”, Diệp Thành cười toe toét rồi lại xoa tay: “Vậy có phần thưởng gì không ạ? Ví dụ như người cởi sạch đồ cho con nhìn một lần, không thì cho con ngủ cùng một hôm cũng được!” 

“Mấy ngày không gặp ngươi lại ngứa da rồi đúng không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành. 

“Vẫn… Vẫn ổn ạ”, Diệp Thành cười khan. 

“Được rồi, nói chuyện chính”, Sở Huyên vừa nói vừa tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, lúc này mới nhìn Diệp Thành: “Bắt đầu từ đêm nay, Ngọc Nữ Phong bế sơn, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được xuống núi”. 

Nghe vậy, Diệp Thành sửng sốt: “Tại… Tại sao ạ?” 

“Không có tại sao”, Sở Huyên nhẹ giọng bảo: “Ngươi chỉ cần nhớ vậy là được, muốn xuống núi bắt buộc phải có sự đồng ý của ta”. 

“Vậy… Vậy sẽ bế sơn bao lâu ạ?” 

“Đến khi Linh Nhi xuất quan”, Sở Huyên ung dung đáp. 

“Vậy khi nào cô ấy mới xuất quan ạ?”, Diệp Thành nhìn thẳng vào Sở Huyên. 

“Không biết”, câu này của Sở Huyên khiến khoé miệng Diệp Thành giật liên hồi cả chục lần. 

“Con mang rất nhiều bảo bối từ Đan Thành về cho mấy người phía Hùng Nhị, người sẽ không bắt họ chạy tới đây lấy đó chứ? Hơn nữa lâu lắm rồi chúng con không gặp, con muốn tìm họ uống vài chén”. 

“Ta sẽ giúp ngươi chuyển bảo bối cho họ”, Sở Huyên trả lời: “Ngươi thiếu gì ta sẽ mua cho ngươi, còn uống rượu, ngươi muốn uống thì sư phụ uống cùng ngươi”. 

“Sao con lại cảm giác như bị giam lỏng vậy?”, Diệp Thành gãi đầu. 

“Được rồi, nghỉ ngơi đi!”, Sở Huyên đứng lên. 

“Sư phụ, chờ đã”, Diệp Thành vội vàng kéo Sở Huyên lại, sau đó cười vui vẻ: “Con cũng mang quà về cho người”. 

Ồ? 

Sở Huyên nhướng cặp mày xinh đẹp, nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú: “Ngươi mang gì về cho sư phụ?” 

“Đồ tốt đó ạ”, Diệp Thành cười toe toét, phất tay lấy bộ Thất Thải Tiên Nghê Thường mua từ Phượng Hoàng Các ra. 

Nhìn thấy bộ Tiên Nghê Thường bảy màu, đôi mắt đẹp của Sở Huyên loé sáng, đương nhiên cô cũng nhìn ra được sự phi phàm của bộ đồ này, trong lòng cô không khỏi kinh ngạc. 

“Bảy màu đó, người thấy có đẹp không?”, Diệp Thành cười tươi. 

“Không rẻ đúng không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành. 

“Năm trăm nghìn”. 

“Năm… Năm trăm nghìn”, Sở Huyên giật mình sửng sốt, hung dữ lườm Diệp Thành: “Tiểu tử, mua một bộ đồ những năm trăm nghìn, có kẻ nào phung phí như ngươi không?” 

Diệp Thành toét miệng cười: “Chỉ cần sư phụ thích, năm triệu con cũng mua”. 

Nghe lời này Sở Huyên, định nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, cô chỉ cảm nhận được trong lòng rất ngọt ngào. 

“Người mặc vào đi, chắc chắn sẽ rất đẹp, he he”, Diệp Thành nhét bộ Tiên Nghê Thường vào tay Sở Huyên. 

“Được!”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành, không khỏi nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng vung tay, xoay một vòng, bộ Tiên Nghê Thường đã được mặc trên người. 

Phải nói Sở Huyên mặc bộ Tiên Nghê Thường này thật sự rất đẹp, những áng mây thần bảy màu quấn quanh thân, mỗi một áng đều cực kỳ lộng lẫy, trông cô như tiên nữ hạ phàm, cực kỳ thuần khiết, lại thêm khuôn mặt tuyệt thế, phải gọi là một nàng tiên hoàn mỹ. 

“Thật đẹp”, Diệp Thành nhìn mà say mê, cả người đều thẫn thờ. 

Sở Huyên xoay một vòng rồi dừng lại, bộ váy không có gió cũng tự tung bay, những áng mây thần bảy màu trong đêm đen càng thêm rực rỡ. 

“Nhìn đủ chưa?”, thấy Diệp Thành nhìn mình chằm chằm, Sở Huyên cười có chút mất tự nhiên. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận