Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 372: Luyện trận

Sở Huyên lắc đầu bất lực với thắc mắc của Diệp Thành: “Cấp bậc linh hồn và tu vi của muội ấy mất đi sự cân bằng nghiêm trọng, cứ mỗi một khoảng thời gian muội ấy phải bế quan kiểm soát linh hồn”. 

“Ra là vậy”, Diệp Thành bất giác xoa cằm: “Thể nào mà con cứ thấy được đôi ba bữa là muội muội của sư phụ lại bế quan”. 

“Sao, không đợi được nữa rồi à?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Sốt ruột muốn cưới muội ấy rồi hả?” 

“Đâu có”, Diệp Thành ho hắng: “Con muốn cô ấy nhanh chóng xuất quan thì con được xuống núi đi chơi, người không cho con xuống núi cũng được, gọi tên béo Hùng Nhị lên đây với con, hai chúng con rất hợp ý nhau”. 

“Hắn cũng bế quan rồi”. 

“Chán chết”, Diệp Thành bĩu môi, “hắn mà bế quan thì tám phần là đang xem lại cảnh trực tiếp kia”. 

“Hắn bế quan thật rồi”. 

“Vậy gọi Tạ Vân tới cho con, Hoắc Đằng cũng được, tốt nhất là gọi cả Tư Đồ Nam nữa”. 

“Tất cả đều bế quan rồi, cũng có khả năng người ta không quan tâm tới ngươi nữa đâu”. 

Diệp Thành nghe vậy thì hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn Sở Huyên với vẻ mặt nghiêm túc: “Sư phụ, người nói chuyện như vậy đúng là vô vị”. 

“Tin hay không tuỳ ngươi”, Sở Huyên nhướng vai sau đó nhấp ngụm trà cuối cùng rồi vỗ vai Diệp Thành: “Đồ đệ ngoan, không có việc gì thì chăm chỉ tu luyện đi, đừng ngày ngày nghĩ tới chuyện xuống núi chơi nữa”. 

Nói rồi, Sở Huyên mới vươn vai quay người biến mất. 

Cắt! 

Diệp Thành mặt mày vẫn điềm tĩnh, hắn cất ba quyển bí tông kia đi rồi quay đầu đi vào phòng. 

……… 

Lúc này, trên đỉnh núi mà Doãn Chí Bình đang ở, Khổng Tào nằm rạp xuống đất, cơ thể run rẩy. 

“Bảo ngươi đi bắt người thôi mà còn không bắt được, ta cần ngươi làm gì nữa?”, ở một bên, Doãn Chí Bình ngả người trên ghế, hắn nhàn nhã xoay xoay cái nhẫn trên ngón tay, mặt mày nhìn Khổng Tào với vẻ tức tối. 

“Thánh Tử minh xét”, Khổng Tào vội nói: “Vì vài việc trước đó nên rất nhiều nữ đệ tử không thường xuyên xuống núi nữa, Đường Như Huyên kia cũng vậy, ta không tìm được cơ hội ra tay”. 

“Ăn hại”. 

………. 

Đêm khuya, Diệp Thành lén chạy ra khỏi rừng trúc, hắn tìm một chỗ yên tĩnh ở Ngọc Nữ Phong rồi mới gọi tiên hoả và thiên lôi ra. 

Ngay sau đó, tiên hoả và thiên lôi huyễn hoá thành hình người trước mặt hắn, hoá thành tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân. 

Không thể phủ nhận sau khi lĩnh hội bí pháp trong ý cảnh của Diệp Thành, chúng đã khác trước rất nhiều, đôi mắt cũng trở nên sắc sảo như Diệp Thành. 

“Âm Dương Thái Cực Trận, tới đi, bắt đầu luyện rồi, đừng lười biếng nữa”, Diệp Thành tìm một hòn đá sau đó không quên lấy ra một một quả linh quả từ trong ngực áo vừa nhét vào miệng ăn vừa hô hào chúng tu luyện trận pháp. 

Cả hai người hiểu ý, lập tức phân thành hai hướng sau đó theo ý cảnh trận pháp mà Diệp Thành truyền cho, cứ thế thi triển. 

Diệp Thành thấy rằng tiên hoả và thiên lôi thi triển Âm Dương Thái Cực Trận vẫn là phù hợp nhất vì chúng ngày ngày đều trong đan hải của Diệp Thành, vả lại đều là những linh vật của trời đất, ngoài khả năng lĩnh hội ra thì quan trọng hơn cả đó là hiểu ngầm, trận pháp phối hợp tấn công chẳng phải cần hiểu ý nhau sao? 

Có điều cho dù là ngầm hiểu thì chúng cũng không thể so với bản chính là Diệp Thành và đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, vì ở một ý nghĩa nhất định nào đó, mối liên hệ giữa bản chính và đạo thân mới là quan trọng nhất, nếu thi triển trận pháp hợp sức tấn công thì chắc chắn sẽ không có sơ hở. 

Rầm! Đùng! 

Ngay sau đó, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân bắt đầu hợp sức, không thể phủ nhận cả hai thi triển trận pháp hợp sức tấn công với uy lực không phải vừa, Diệp Thành nhìn mà bất ngờ. 

“Hay lắm, được lắm”, Diệp Thành cười nói. 

“Tiểu tử, bao giờ ngươi tới cứu ta?”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long. 

“Đừng ồn ào, ta mới ở cảnh giới Chân Dương, chạy tới Chính Dương Tông cứu ngươi thì chẳng khác gì tự chuốc vạ vào thân”, Diệp Thành ho hắng, “ngươi cố đợi thêm đi, đợi ta đây mạnh rồi sẽ cướp ngươi ra ngoài”. 

“Ta thích bộ dạng ra vẻ đó của ngươi”. 

“Ta ra vẻ với ngươi làm gì chứ”, Diệp Thành nói rồi nhét một quả linh quả vào miệng, hiếu kỳ hỏi: “Kí chủ với độ hoà hợp chín phần, nếu như so với Huyền Linh Chi Thể cùng cảnh giới thì ai mạnh hơn?” 

“Thừa lời, đương nhiên là kí chủ với độ hoà hợp chín phần rồi”, Thái Hư Cổ Long không nghĩ gì cứ thế lên tiếng. 

“Không thể nào”, Diệp Thành tỏ vẻ khó tin: “Huyền Linh Chi Thể là với danh hiệu bất bại đó, vậy mà không đánh nổi kí chủ cùng cấp sao?” 

“Cái gì mà cùng cấp bất bại, cô ta chẳng phải cũng bại dưới tay ngươi sao?” 

“Đừng lấy ta ra làm trò cười, ngươi cũng biết khi ở trận so tài tam tông ta căn bản không phải là đối thủ của Huyền Linh Chi Thể, vì cô ấy không dùng tới binh khí bản mệnh và linh hồn đó thôi”. 

“Chẳng phải ngươi còn kém cô ta một tầng cảnh giới sao?”, Thái Hư Cổ Long mắng chửi: “Cùng cấp nhưng cô ta không đánh lại ngươi, cùng cấp bất bại chỉ là cách nói lý thuyết mà thôi, làm gì có huyết mạch nào vô địch, còn kí chủ, đó là sự tồn tại khác, nếu như kí chủ bình thường thì khác, nhưng linh hồn của kí chủ là Thái Hư Cổ Long hồn, chẳng còn gì để nói”. 

“Ngươi lại bắt đầu khoe khoang tộc Thái Hư Cổ Long của các ngươi ấy gì?”, Diệp Thành thở dài. 

“Ta đây không đùa với ngươi”, Thái Hư Cổ Long bực bội: “Năm xưa Thái Hư Cổ Long là tộc có thể bá chiếm một nửa Thái Cổ cũng không phải không có nguyên do đâu, ngươi căn bản không biết sức mạnh của Thái Hư Cổ Long tộc như thế nào, càng không phải là kí chủ có độ hoà hợp chín phần, đó gần như là độ hoà hợp hoàn mĩ, không phải là sự tồn tại mà Huyền Linh Chi Thể cùng cấp có thể so sánh, nếu như nói về khả năng chiến đấu thì cùng tầng cảnh giới, sức mạnh của Huyền Linh Chi Thể có lẽ sẽ mạnh bằng kí chủ với độ hoà hợp bảy phần”. 

Nói tới đây, Thái Hư Cổ Long lại liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Cho nên không có việc thì ngươi đừng tìm kí chủ của Hằng Nhạc Tông đánh nhau, Tiên Luân Nhãn không có tác dụng với hắn đâu, ngươi đánh không lại hắn”. 

“Ta muốn đánh với hắn thì phải ra khỏi đây được cái đã”, Diệp Thành nhún vai: “Sư phụ ta cấm tiệt ta ở trên núi rồi”. 

“Cũng nên nhốt ngươi trên núi tránh ngươi gây chuyện”. 

“Đừng nói thế, ta là đứa trẻ ngoan mà”, Diệp Thành nhún vai. 

“Cắt”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành với vẻ mặt chẳng mấy dễ chịu sau đó nhắm mắt lại, cho dù Diệp Thành có gọi thế nào nó cũng không để ý đến hắn ta nữa. 

“Cắt”, Diệp Thành cũng chẳng thèm để ý nữa, hắn nhìn sang tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân. 

Lúc này, cả hai đang không ngừng cọ sát và dần dần lĩnh hội được sự kì diệu trong Âm Dương Thái Cực Trận. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận