Chương 375: Lén chạy xuống núi
Sau khi xuống Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Bị nhốt cả tháng mới thấy không khí bên ngoài thật sự rất trong lành”.
Diệp Thành cười tươi rồi chạy về phía một ngọn núi.
Hế?
Khi nhìn thấy Diệp Thành, các đệ tử đi ngang qua đều khẽ thốt lên, sau đó túm năm tụm ba chỉ chỉ trỏ trỏ hắn.
Diệp Thành nhướng mày, nhìn xung quanh một lượt rồi lẩm bẩm bước đi.
Đoạn đường tiếp theo gần như cũng vậy, cứ nơi nào có người là hắn lại bị chỉ trỏ, ai không biết còn tưởng hắn là gấu trúc chạy ra từ sở thú ấy chứ!
“Làm sao vậy nhỉ?”, Diệp Thành vò đầu bứt tai suốt chặng đường, khi tới Vạn Bảo Các hắn mới bước vào.
“Trưởng lão, người có nhớ con không?”, vừa đi vào hắn đã hét lên.
“Ôi tiểu tổ tông của ta, sao ngươi lại xuống núi?”, điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là giây trước Bàng Đại Xuyên đang nằm trên ghế, sau khi nhìn thấy hắn, ông nhảy dựng lên, kéo hắn lại rồi nhìn ra ngoài cửa.
“Vẻ mặt này của người là sao vậy ạ?”, Diệp Thành nhìn Bàng Đại Xuyên với vẻ khó hiểu: “Con bị nhốt bao nhiêu ngày…”
“Đi, đi, đi, ta đưa ngươi về Ngọc Nữ Phong”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị Bàng Đại Xuyên chặn họng, có vẻ ông khá sốt ruột, vừa nói vừa kéo hắn ra ngoài.
“Đừng mà! Người làm sao thế? Con vừa mới xuống, con…”
“Trưởng lão, cho con hai viên đan dược chữa trị vết thương”, Diệp Thành còn chưa nói hết lời đã bị giọng nói của một người đi vào cắt ngang. Người này cao to lực lưỡng, chẳng phải chính là Hoắc Đằng sao?
“Diệp Thành?”, nhìn thấy Diệp Thành, Hoắc Đằng sửng sốt: “Sao đệ lại xuống núi?”
“Sao vậy? Đệ không được xuống núi sao?”, cuối cùng Diệp Thành cũng thoát được khỏi tay Bàng Đại Xuyên, hắn quan sát Hoắc Đằng một lượt từ đầu đến chân.
Toàn thân Hoắc Đằng đầy vết thương, điều đáng nói là những vết thương ấy đều phát ra ánh sáng u ám, làm tan tinh khí của hắn, khiến cho vết thương của hắn lâu ngày không thể lành lại, quan trọng nhất là Diệp Thành còn nhìn thấy nội thương trong cơ thể hắn đã bị thương đến tận gốc.
“Huynh sao vậy? Ai đánh huynh, sao ra tay ác thế?”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán.
“Ta… Ta so tài, rèn luyện cùng các sư huynh đệ nên bị… bị thương”, Hoắc Đằng nhếch miệng cười nhưng không dám nhìn vào mắt Diệp Thành.
“Mấy vị sư huynh đệ của huynh đúng là không biết nặng nhẹ”, Diệp Thành bĩu môi, sau đó đặt tay lên vai Hoắc Đằng, triệu hồi Tiên Hoả rót vào cơ thể hắn, giúp hắn hoá giải luồng sức mạnh cuồng bạo trong người.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Thành bất giác nheo mắt, lẩm bẩm: “Sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long”.
“Tiểu tử, đúng là rất lâu rồi không được gặp đệ đấy”, Hoắc Đằng nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười của hắn lại không được tự nhiên cho lắm, sự khác thường nhỏ này vẫn bị Diệp Thành phát hiện.
Diệp Thành mặt không đổi sắc, hắn nở nụ cười: “Hoắc Đằng sư huynh! Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
“Tính ra cũng khoảng hơn ba tháng rồi!”, Hoắc Đằng gãi đầu, nghĩ một lát rồi mới khẳng định: “Ừm, từ đêm trước khi tổ chức cuộc thi ngoại môn đến giờ được hơn ba tháng rồi”.
“Vậy huynh thấy ta thế nào?”, Diệp Thành vừa giúp Hoắc Đằng hoá giải uy lực của linh hồn Thái Hư Cổ Long vừa nhét đan dược vào miệng hắn ta.
“Đương nhiên không có gì để nói”, Hoắc Đằng vừa nhai viên đan dược vừa cười: “Chúng ta là huynh đệ tốt!”
“Ừm, nếu đã là huynh đệ tốt thì có chuyện gì huynh đừng giấu ta”, Diệp Thành nói xong còn liếc nhìn Hoắc Đằng: “Có một số chuyện nếu để ta nghe từ miệng người khác thì chúng ta không cần phải làm huynh đệ nữa đâu”.
“Ta…”, Hoắc Đằng mở miệng vừa định nói thì nghe thấy Bàng Đại Xuyên ho nhẹ một tiếng, hắn ta không ngốc, hắn biết tiếng ho nhẹ ấy chính là tín hiệu, có nghĩa là điều gì nên nói, điều gì không nên nói thì hắn đừng nói.
Thấy vậy Diệp Thành nhướng mày, liếc nhìn Bàng Đại Xuyên: “Bàng trưởng lão! Mặc dù con hơi bất cần đời nhưng con không ngốc, trưởng lão cũng đừng đánh giá thấp chỉ số thông minh của con. Ra ngoài cánh cửa này con sẽ biết điều con nên biết, điều không nên biết chắc chắn cũng sẽ biết”.
“Nói linh tinh gì vậy, đa nghi như Tào Tháo”, Bàng Đại Xuyên không mấy vui vẻ lên tiếng.
Diệp Thành cười nhẹ chứ không nói gì, hắn vẫn giúp Hoắc Đằng gột sạch sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long trong cơ thể. Dưới tác dụng kép của đan dược và Tiên Hoả, vết thương trên người Hoắc Đằng đã dần khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng điều khiến Diệp Thành nhíu mày là nền tảng tu vi của Hoắc Đằng đã bị tổn hại, là trở ngại lớn đối với việc tu luyện sau này, kẻ đánh hắn ta bị thương chắc chắn là một kẻ bụng dạ nham hiểm.
Không biết đến khi nào hắn mới thu tay lại, nhìn Hoắc Đằng và Bàng Đại Xuyên: “Con sẽ tự đi tìm câu trả lời, hai người cứ từ từ nói chuyện”.
“Diệp Thành”, Hoắc Đằng vội vàng đuổi theo, giữ Diệp Thành lại.
Nhưng không ngờ giây trước Diệp Thành vẫn đang bất động, đột nhiên xoay người, túm lấy cổ áo Hoắc Đằng bằng cả hai tay, ấn hắn ta lên tường, đôi mắt đen của hắn loé lên ánh sáng sắc bén: “Rốt cuộc huynh đang giấu ta chuyện gì? Nói”.
“Không… Không có gì”, thấy đôi mắt sắc bén của Diệp Thành, Hoắc Đằng không dám nhìn thẳng, thậm chí có thể nói trong lòng hắn hơi run, hắn chưa thấy Diệp Thành thế này bao giờ.
“Vẫn giả vờ sao?”, Diệp Thành lạnh lùng chất vấn: “Vậy sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long trong cơ thể huynh là thế nào?”
“Là… Là Doãn Chí Bình”, biết không giấu được nữa, cuối cùng Hoắc Đằng vẫn phải nói, hắn ta cúi đầu kể: “Mấy ngày trước hắn cưỡng hiếp một nữ đệ tử của Ngọc Linh Phong, sư tỷ Nam Cung Nguyệt đi tìm hắn tính sổ bị đánh trọng thương, còn có Nhiếp Phong sư huynh, Tư Đồ Nam sư huynh, Dạ Vô Tuyết sư tỷ, Thạch Nham sư huynh, Đoàn Ngự sư huynh nữa, mấy ngày trước tất cả những đệ tử có liên quan đến đệ hầu như đều bị đánh tàn phế: Tạ Vân, Hùng Nhị, Tề Nguyệt, Ngọc Lâm, Tiêu Cảnh…”
“Còn ai nữa?”, Diệp Thành hỏi câu này rất bình tĩnh, những người hiểu hắn có lẽ đều biết, hắn càng bình tĩnh lại càng đáng sợ, giống như khoảnh khắc trước khi một con hung thú tỉnh lại.
Hoắc Đằng biết mình không thể giấu nên đành cắn răng nói tiếp: “Hắn… Hắn bắt Đường Như Huyên, còn suýt… suýt… suýt…”
“Huynh không cần nói nữa”, cuối cùng Diệp Thành cũng buông Hoắc Đằng ra, giọng điệu vẫn bình thản, sau đó hắn xoay người bước ra ngoài cửa.
Sau khi hắn đi, Hoắc Đằng nhìn Bàng Đại Xuyên: “Trưởng lão, có phải con không nên nói cho đệ ấy biết không?”
“Không thể trách ngươi, sớm muộn gì hắn cũng biết thôi”, Bàng Đại Xuyên bỏ lại câu này rồi ra khỏi Vạn Bảo Các như một cơn gió: “Mau đi tìm sư thúc Sở Huyên của người đi”.
Ở bên này, Diệp Thành đã đi thẳng tới Liệt Diệm Phong trong sự chỉ trỏ của người đi đường, tới thẳng chỗ ở của Hùng Nhị.
Vừa bước vào hắn đã thấy Hùng Nhị nằm trên giường bệnh, mấy người phía Đường Như Huyên, Tư Đồ Nam, Nam Cung Nguyệt hầu như đều ở đây.
“Diệp Thành?”, Diệp Thành vừa đi vào, Tư Đồ Nam đã nhíu mày: “Sao đệ lại xuống núi?”
Diệp Thành không trả lời mà nhẹ nhàng đi tới bên giường Hùng Nhị.
Hùng Nhị bị thương rất nặng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, toàn thân bê bết máu, chỗ nào cũng thấy vết thương, hơn nữa vết thương nào cũng phát ra ánh sáng u ám, làm tan tinh khí của hắn khiến cho vết thương lâu ngày không lành.
“Tên mập chết tiệt này, sao không đánh chết ngươi luôn đi?”, Diệp Thành mắng một tiếng rồi đặt tay trước ngực Hùng Nhị, Tiên Hoả lập tức xuất hiện, giúp hắn ta hoá giải sức mạnh đáng sợ đang hoành hành trong cơ thể.
“Diệp Thành, đệ…”
“Huynh đừng nói gì, đừng ai lên tiếng”, Diệp Thành ngắt lời Tư Đồ Nam, giọng điệu đều đều, tuy hắn nói với giọng rất bình tĩnh nhưng mọi người lại không khỏi rùng mình, bởi vì họ đã ngửi thấy mùi sát khí, cũng cảm nhận được sát khí muốn giết người lạnh lẽo từ trên người Diệp Thành.
Mọi người đều im lặng, sự bình tĩnh của Diệp Thành cho họ biết cuồng phong sắp tới rồi.
Vù! Vù! Vù!
Chẳng mấy chốc từng bóng người bay vút tới, đứng đầy chật cả căn phong, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền, Từ Phúc, Bàng Đại Xuyên đều tới, mà người đi đầu chính là Sở Huyên.
“Diệp Thành, theo ta về đi”, Sở Huyên nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Về đâu ạ?”, Diệp Thành vẫn đang chữa trị vết thương cho Hùng Nhị, không nhìn Sở Huyên, giọng nói vẫn đều đều như cũ.
“Về Ngọc Nữ Phong”, Sở Huyên hít một hơi thật sâu.
“Lần này về người lại định nhốt con đến khi nào? Một ngày? Hai ngày? Một tháng? Một năm? Hay là cả đời”, Diệp Thành nói rất bình tĩnh: “Sư phụ nên dùng Vong Tình Chú với con, để con sống hồn nhiên vô tư như một kẻ ngốc”.
Sở Huyên mím môi, không biết nên nói gì, Diệp Thành chưa bao giờ nói những lời lạnh nhạt với cô như vậy.
“Diệp Thành, sư muội cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, con về đi!”, Từ Phúc cau mày.
“Rốt cuộc mọi người đang sợ cái gì? Sợ con biết sẽ đi tìm hắn rồi liều mạng? Hay sợ con bị hắn đánh chết nên mới giam lỏng con ở Ngọc Nữ Phong? Tất cả mọi người đều biết, chỉ giấu một mình con, nếu bây giờ con đã biết những điều không nên biết rồi thì mong các vị trưởng bối sau này đừng tham gia vào chuyện của hậu bối chúng con nữa”.
Nói xong Diệp Thành thu Tiên Hoả lại, chầm chậm đứng dậy.
Thấy vậy, Sở Huyên vội chắn trước mặt hắn, hít sâu một hơi: “Theo ta về đi”.
“Người ngăn được con nhất thời chứ ngăn được con cả đời sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Sở Huyên: “Người cũng biết tính con mà, đừng ép con nổi điên. Đồ nhi của người chưa bao giờ là kẻ hèn nhát”.
“Coi như sư phụ cầu xin ngươi, theo ta…”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!