Chương 381: Kinh động tứ phương
Gừ!
Dưới bầu trời, tiếng rồng thét rung chuyển tứ phương.
Mà ánh mắt của những người vây xem phía dưới đều nhìn chằm chằm long hồn khổng lồ đang bay lượn xung quanh Diệp Thành.
“Đan… Đan Tổ Long Hồn?”, có người há hốc miệng, không dám khẳng định.
“Đan Tổ Long Hồn, chắc chắn là Đan Tổ Long Hồn”, mấy vị tu sĩ trưởng lão đã được thấy Đan Tổ Long Hồn ở hội tường đấu đan đều thở gấp thốt lên, trong đôi mắt già nua đục ngầu còn có ánh sáng sắc bén.
“Diệp… Diệp Thành là Hạo Thiên Trần Dạ? Hắn… Hắn chính là Đan Trung Chi Thánh?”
“Thật không ngờ, thật sự không ngờ”, rất nhiều người gãi đầu lên tiếng: “Hạo Thiên Trần Dạ của Hạo Thiên thế gia là đệ tử của Hằng Nhạc Tông, hơn nữa còn có một cái tên khác là Diệp Thành”.
“Trước kia hắn đánh bại truyền thuyết Huyền Linh bất bại, ở đại hội đấu đan lại phá được ràng buộc luyện đan, Diệp Thành này có thiên phú toàn năng à? Quá là yêu nghiệt!”
“Hắn… Hắn chính là Hạo Thiên Trần Dạ?”, vẻ mặt của rất nhiều trưởng lão và đệ tử Hằng Nhạc Tông đều trở nên cực kỳ đặc sắc.
“Chờ chút, chờ chút, chúng ta suy nghĩ trước đã”, phía Tư Đồ Nam đã choáng váng ngồi bệt xuống đất.
Mấy ngày nay, điều họ nghe thấy nhiều nhất chẳng phải chính là Đan Tổ Long Hồn trên đại hội đấu đan và Đan Thánh sao? Sao bọn họ có thể nghĩ tới Hạo Thiên Trần Dạ trong truyền thuyết, người được phong danh hiệu cao hơn cả Đan Vương trong truyền thuyết lại chính là Diệp Thành, một loạt bất ngờ liên tiếp khiến họ phản ứng không kịp.
Đương nhiên những người phía Dương Đỉnh Thiên đã biết trước nên không sốc như mọi người.
Tuy nhiên, người có vẻ mặt đặc sắc nhất nơi này vẫn là Cơ Tuyết Băng nữ cải trang nam trong đám người.
Cô ta ngơ ngác nhìn Đan Tổ Long Hồn đang bay vòng quanh Diệp Thành, há miệng nhưng không nói được lời nào, đôi mắt đẹp trong veo mang theo sự kinh ngạc, hưng phấn, lại có chút phức tạp.
“Không ngờ… huynh ấy lại là Hạo Thiên Trần Dạ”, Cơ Tuyết Băng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sự thật này khiến cô ta không phản ứng kịp.
Lúc này, trong đầu cô ta hiện lên những hình ảnh ở Đan Thành, đó là lúc cùng Diệp Thành và phía Bích Du ma xui quỷ khiến cùng tụ tập trong một tửu lâu, mà Diệp Thành lại ngồi ngay bên cạnh cô ta.
“Hoá ra chúng ta đã từng ngồi gần nhau đến thế”, Cơ Tuyết Băng ngẩn người, tự lẩm bẩm một mình, trong mắt còn hiện lên vẻ phức tạp và tự giễu: “Huynh vẫn mang mặt nạ, vẫn dùng tên giả, còn ta lại vẫn không thể nhận ra huynh”.
Gầm!
Khi mọi người còn đang sững sờ thì Đan Tổ Long Hồn khổng lồ đã uốn lượn cơ thể hình rồng to lớn, mạnh mẽ, đánh bay chín long trụ của Thái Hư Long Cấm và long ấn đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Thành.
Còn Doãn Chí Bình, kiếm của hắn đã chém xuống nhưng lại chém lên thân Đan Tổ Long Hồn, cả người hắn bay ra, lộn nhào mười mấy vòng trong hư không mới dừng lại.
“Tại sao hắn lại có linh hồn của Thái Hư Cổ Long?”, Doãn Chí Bình nhìn Đan Tổ Long Hồn đang bay xung quanh Diệp Thành với vẻ không tin được.
“Đó không phải linh hồn của Thái Hư Cổ Long”, Thái Hư Cổ Long trong cơ thể hắn ta lại lên tiếng: “Đó là đan hồn, là Đan Chi Ý Chí, làm sao có thể sánh với Thái Hư Cổ Long ta được?”
“Đan hồn, Đan Tổ Long Hồn?”, Doãn Chí Bình dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Thì ra người dẫn ra Đan Tổ Long Hồn khi ở Đan Thành chính là hắn, hắn là Hạo Thiên Trần Dạ”.
Thoáng chốc, khuôn mặt vốn đã hung dữ của Doãn Chí Bình lại trở nên dữ tợn đáng sợ.
Đan Thánh! Đan Thánh! Đan Thánh!
Hai chữ này liên tục hiện lên trong đầu hắn, hắn phẫn nộ, phẫn nộ vì Diệp Thành có được vinh quang chí cao vô thượng này, phẫn nộ vì ở trong lĩnh vực khác, hắn hoàn toàn thua Diệp Thành, điều này khiến hắn không thể chấp nhận.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Hư không rung chuyển, mặc dù chậm rãi nhưng rất nhịp nhàng, đó chính là tiếng bước chân nặng nề của người giẫm lên khoảng hư không.
Dưới con mắt chú ý của bao người, Diệp Thành đã dừng bước, toàn thân hắn đẫm máu nhưng khí huyết và khí thế vẫn trào dâng, hừng hực như lửa, nếu không có Đan Tổ Long Hồn ra khỏi Thần Hải bảo vệ chủ thì có lẽ hắn đã chết.
“Trận đại chiến thật sự chỉ vừa mới bắt đầu!”, Diệp Thành nhìn Doãn Chí Bình phía xa bằng ánh mắt sắc bén.
“Giết, giết, giết!”, Doãn Chí Bình rống lên như ác ma thời tiền sử, khí huyết ngút trời cuộn lên, sát phạt tới.
Diệp Thành không lùi mà tiến về phía trước, vô cùng mạnh mẽ, Bát Hoang Quyền mang theo tinh thần chiến đấu bất khả chiến bại, một quyền xuyên thủng không gian.
Thần thông của Doãn Chí Bình không yếu, hắn ta ra tay cũng toàn là bí pháp nghịch thiên.
Thái Hư Long Ấn!
Thái Cực Diễn Thiên!
Thái Hư Hỗn Nguyên, Long Lâm Chư Thiên!
Phong Thần Kiếm Quyết!
Thái Hư Long Kiếm Trảm!
Âm Dương Vô Cực, Thái Đạo Diễn Thiên!
Keng! Bùm! Ầm! Coong!
Trận chiến của hai người kinh thiên động địa, mũi châm đấu với mũi kiếm, hai bên cùng thi triển bí thuật, khung cảnh trận chiến cực kỳ hoành tráng.
Một bên, Doãn Chí Bình ngưng tụ thành linh hồn của Thái Hư Cổ Long, thân mặc áo giáp Thái Hư, tay cầm Thái Hư Long Kiếm, khí huyết tuôn trào, tàn phá ngút trời, nhưng vẻ mặt hung dữ vặn vẹo của hắn lại khiến hắn trông như một vị vua độc ác.
Một bên là Diệp Thành với kim quang vạn đạo, Đan Tổ Long Hồn quấn quanh thân hắn, trên người là áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, khí huyết tăng vọt, hừng hực như lửa, thiết cốt leng keng, vô địch thiên hạ, nhìn hắn giống như một vị chiến thần.
Ánh mắt của người xem đã hiện ra những tia sáng, đúng như họ nghĩ, độ đặc sắc của trận chiến này không hề thua kém trận Diệp Thành đấu với Huyền Linh Chi Thể ở cuộc thi tam tông.
“Sức chiến đấu ngang nhau, chúng ta đã đánh giá thấp Diệp Thành rồi”, Đạo Huyền Chân Nhân ở phía dưới trầm ngâm.
“Ký chủ có độ phù hợp chín phần cũng bị hắn đánh thành ra thế này, tiểu tử này thật bá đạo”.
“Hay lắm, hay lắm”, phía Tư Đồ Nam lấy áo bào ra, ở phía dưới hò hét cổ vũ Diệp Thành.
“Sư huynh, bây giờ dừng lại được rồi đấy!”, Sở Huyên nhìn Dương Đỉnh Thiên với vẻ lo lắng, mặc dù sức chiến đấu Diệp Thành thể hiện ra khiến cô rất ngạc nhiên, nhưng là sư phụ, cô không muốn hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thêm nữa.
“Sư muội yên tâm, khi cần thiết ta sẽ hành động”, Dương Đỉnh Thiên trấn an.
“Sao có thể thế này?”, ở nơi sâu trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Thông Huyền Chân Nhân đã đứng ngồi không yên, ông ta nhìn ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi, dường như ông ta có thể nhìn thấy cảnh đại chiến của Diệp Thành và Doãn Chí Bình qua rất nhiều ngọn núi.
“Sư huynh! Ta thấy Diệp Thành cũng không tệ!”, một Thái thượng trưởng lão ở bên cạnh vuốt râu nói: “Để hắn làm Thánh tử cũng được”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!