Chương 383: Lại lần nữa đối đầu
Trên Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.
Diệp Thành được thả vào Ngọc Linh Trì, những vết thương sâu trên cơ thể hắn đẫm máu.
Bên cạnh Ngọc Linh Trì, Hổ Oa và Tịch Nhan đều đứng đó. Hổ Oa còn đỡ, chỉ có Tịch Nhan, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tái nhợt, cô chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào máu me thế này, vả lại người bị thương còn là sư phụ của mình.
“Tịch Nhan, về đi”, phía sau, Sở Huyên khẽ giọng lên tiếng.
“Tịch Nhan không sợ”, tiểu nha đầu nín lặng, cố gắng không cho giọt nước mắt tuôn rơi nhưng lại không ngăn được cơ thể mình bất giác run lên: “Sư phụ từng nói đây chính là một thế giới đẫm máu, muốn sinh tồn thì không được sợ máu”.
“Con còn nhỏ, có một số chuyện con vẫn chưa hiểu được”, Sở Huyên khẽ mỉm cười, trong lòng cô lại trách Diệp Thành, vì sao hắn lại nói cho Tịch Nhan biết sự tàn khốc trong giới tu đạo này từ sớm vậy chứ.
“Sư tổ, Tịch Nhan hiểu rồi”, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Nhan rõ vẻ kiên cường: “Mỗi câu sư phụ nói con đều ghi nhớ, trước đây con không hiểu chấp niệm trong lời nói của sư phụ là gì nhưng giờ con hiểu rồi, tu sĩ cũng là người, cũng có chấp niệm, vì vậy cho dù tính mạng có gặp nguy hiểm cũng không được hối tiếc”.
“Nếu như hắn có thể nghe thấy câu này của con thì sẽ thấy vui lắm”, Sở Huyên lại lần nữa mỉm cười lên tiếng, cô phất tay đưa Tịch Nhan và Hổ Oa rời khỏi đây.
Ngay sau đó, phía Dương Đỉnh Thiên cũng tới, đầu tiên là nhìn Diệp Thành với vẻ mặt lo lắng sau đó mới nhìn sang Sở Huyên.
“Chưởng môn sư huynh, Doãn Chí Bình đâu?”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, giọng nói lạnh lùng thấy rõ.
“Hắn có Thái Hư Cổ Long bảo vệ cơ thể nên không thể chết được đâu”, Từ Phúc cũng nói với giọng tức tối, đặc biệt là khi nói tới cái tên Doãn Chí Bình, sắc mặt ông ta tối sầm cả lại.
“Ta cho rằng chúng ta nên cố gắng một lần”, Đạo Huyền Chân Nhân hạ giọng: “Dựa vào thân phận Đan Thánh đã nói hắn không đủ tư cách thay thế vị trí Thánh Tử của Doãn Chí Bình, vậy nếu như thêm thực lực của hắn thì có lẽ sẽ khiến phía sư phụ hồi tâm chuyển ý, dù sao thì khả năng chiến đấu của hắn thế nào tất cả chúng ta đều đã thấy”.
“Ta đồng ý”, Bàng Đại Xuyên lập tức gật đầu: “Tiểu tử Diệp Thành này là người thế nào ta rất hiểu, không làm được Thánh Tử hắn cũng không quan trọng nhưng chúng ta cần tận dụng uy thế của hắn để đấu với Doãn Chí Bình, kéo Doãn Chí Bình xuống khỏi vị trí Thánh Tử, cho dù để cho Tư Đồ Nam làm, cho Nhiếp Phong làm thì ta cũng đồng ý cả hai tay”.
“Muội thật sự hi vọng hắn chỉ là một đệ tử bình thường mà thôi”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu.
“Sư muội, ta hiểu”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, trong lời nói mang theo sự áy náy: “Nhưng muội và ta đều hiểu, hắn không phải là một đệ tử bình thường, cũng chính vì sự bất phàm của hắn nên mới định sẵn sứ mệnh hắn phải gánh vác trên vai”.
Rắc! Rắc!
Khi tất cả mọi người còn đang bàn tán xôn xao thì trong cơ thể Diệp Thành lại vang lên âm thanh tiếng xương cốt va chạm vào nhau, bí pháp Man Hoang Luyện Thể lại lần nữa tự vận chuyển giúp hắn tôi luyện gân cốt, tái tạo nên cơ thể xác thịt mới.
Không lâu sau đó, mấy người phía Hùng Nhị cũng lên tới Ngọc Nữ Phong, khi thấy Diệp Thành không còn ra hình người nữa, mọi người đều cảm thấy áy náy hổ thẹn.
Mặc dù Doãn Chí Bình ra tay với bọn chúng vì chúng có liên quan đến Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại có thể hi sinh tính mạng vì chúng khiến chúng cảm động, đặc biệt là Hùng Nhị, vừa nhìn thấy Diệp Thành, hắn suýt chút nữa quỳ sụp xuống.
Phía này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã tới trước đại điện của Hằng Nhạc Tông, vừa đi vào trong bọn họ đã trông thấy khuôn mặt đáng sợ của Thông Huyền Chân Nhân.
“Bái kiến sư phụ, bái kiến chư vị sư bá sư thúc”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên rất hiểu lễ nghĩa, bọn họ tiến lên trước hành lễ.
“Có gì cứ nói đi, không cần vòng vo”, Thông Huyền Chân Nhân trầm giọng.
“Sư tôn, thực lực của Diệp Thành thế nào người cũng đã thấy rồi, lại thêm sức ảnh hưởng bởi Đan Thánh của Diệp Thành, hắn có tư cách làm Thánh Tử hơn Doãn Chí Bình”, Dương Đỉnh Thiên không hề vòng vo, cứ thế đi thẳng vào vấn đề.
“Diệp Thành, Diệp Thành, lại là Diệp Thành”, Thông Huyền Chân Nhân nổi cơn thịnh nộ, ông ta lên tiếng nạt: “Đánh Bình Nhi thừa sống thiếu chết, ta còn chưa tìm hắn tính sổ đâu”.
“Xin hỏi sư tôn, người tìm Diệp Thành tính sổ vì chuyện gì?”, Sở Huyên ngẩng đầu nhìn, cô cứ thế nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân: “Đó là trận đấu công bằng, Doãn Chí Bình không rõ sống chết, vậy đồ đệ của con cũng thế mà thôi, cùng là đồ tôn của người mà người chỉ quan tâm tới hắn, sao không quan tâm tới Diệp Thành?”
“Con đang oán trách ta đấy à?”, Thông Huyền Chân Nhân lạnh giọng.
“Huyên Nhi không dám oán trách sư tôn”, Sở Huyên nói rất bình tĩnh: “Con chỉ mong sư tôn công bằng một chút, Doãn Chí Bình liên tiếp phạm phải sai lầm tày trời nhưng người đều có thể nhẫn nhịn, tại sao trong trận đấu công bằng như vậy, cả hai đều trọng thương mà người lại chỉ bảo vệ Doãn Chí Bình?”
“Con…”, Thông Huyền Chân Nhân tức tối không nói nên lời, khuôn mặt ông ta đỏ gay, suýt chút nữa tức ói máu vì câu nói của Tử Huyên.
“Phản rồi, phản thật rồi”, giây phút sau đó, Thông Huyền Chân Nhân lập tức nổi điên, cơn phẫn nộ của ông ta khiến cả đại điện rung chuyển.
Thông Huyền Chân Nhân thật sự phẫn nộ, ông ta không cho phép người mà mình lựa chọn phải chịu sự nghi ngờ từ người khác vì chất vấn người mà ông ta chọn chính là chất vấn ông ta, như vậy chính là đang đụng chạm tới uy nghiêm của ông ta. Ông ta là lão tổ của Hằng Nhạc Tông, là ông trời ở Hằng Nhạc Tông, ông ta tự tin mình sẽ không phạm sai lầm, cho dù là phạm sai lầm thì sự uy nghiêm chí cao vô thượng sẽ khiến ông ta tuyệt đối không nhận sai.
“Lời ta nói ta chỉ nói một lần này nữa”, Thông Huyền Chân Nhân nạt nộ: “Ta sẽ không để cho Diệp Thành làm Thánh Tử của Hằng Nhạc Tông, ta còn sống trên đời một ngày thì hắn không thể làm Thánh Tử, các ngươi bỏ ngay ý định này đi”.
“Được”, Dương Đỉnh Thiên lãnh đạm lên tiếng: “Chúng con có thể không nhắc tới chuyện Thánh Tử nữa nhưng sư tôn, đồ đệ có điều muốn nói, từ ngày hôm nay trở đi, tốt nhất người nên cảnh cáo Doãn Chí Bình, nếu còn phạm môn quy thì sẽ bị trừng phạt, cho dù có sư tôn bảo vệ thì con cũng sẽ đích thân ra tay diệt hắn”.
“Dương Đỉnh Thiên, ngươi đang uy hiếp ta sao?”, Thông Huyền Chân Nhân lạnh lùng gằn giọng.
“Vương Tử phạm pháp cũng phải trị tội như dân thường”, lời nói của Dương Đỉnh Thiên hết sức đanh thép: “Hắn là Thánh Tử của Hằng Nhạc Tông, tương lai là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông nên cần có phong thái của người làm Thánh Tử chứ không phải là một kẻ vô thiên vô pháp, lời của đồ nhi cũng chỉ nói lại một lần, sư tôn tốt nhất nên cầu cho hắn yên phận đi, nếu không, cho dù có sư tôn và các vị sư bá sư thúc bảo vệ thì hắn cũng khó tránh khỏi sự trừng phạt theo môn quy”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!