Chương 384: Không biết lớn bé
Đêm tối, Diệp Thành trong Ngọc Linh Trì mở mắt ra, gần một ngày trời vết thương của hắn cũng đã hồi phục được một nửa, thương thế toàn thân không thấy nữa nhưng nội thương vẫn cần thời gian bình phục.
“Tiểu tử, cảm thấy kí chủ với độ hoà hợp chín phần thế nào, có mạnh không?”, giọng Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của Diệp Thành.
“Mạnh kinh người”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, mặc dù hắn không muốn nhưng không thể phủ nhận Doãn Chí Bình quả thực rất mạnh.
Nếu từng giao chiến mới biết, kí chủ có độ hoà hợp chín phần còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, trận chiến này ngoại trừ hắn có Tiên Luân Nhãn, sức mạnh ma đạo ra thì những quân bài áp chót hắn gần như đã sử dụng hết, cùng hợp lực với ba đạo đạo thân, lại thêm Đan Tổ Long Hồn nhưng lại chỉ có thể ngang sức với Doãn Chí Bình, nếu như đấu một chọi một thì hắn tự nhận không phải là đối thủ của Doãn Chí Bình.
“Có hơi nuối tiếc nhưng ta không diệt được tên cẩu tạp chủng đó”, Diệp Thành nói rồi trong ánh mắt thoáng qua cái nhìn lạnh lùng.
Hôm nay khi nghe Hoắc Đằng nói xong, sát khí của hắn với Doãn Chí Bình không thể nào kiềm chế lại được cho nên hắn mới mang theo quyết tâm sục sôi giết Doãn Chí Bình ngặt nỗi thực lực không đủ, không thể lấy lại công bằng cho Hùng Nhị và Đường Như Huyên.
“Còn muốn diệt hắn?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, “ngươi còn may mắn đấy, mặc dù hắn là kí chủ nhưng còn chưa dung hoà hoàn toàn với sức mạnh của Thái Hư Cổ Long cho nên chưa đạt được sức chiến đấu đỉnh phong, nếu như sức mạnh dung hoà với Thái Hư Cổ Long thì ngươi căn bản không thể đánh lại hắn”.
“Còn chưa dung hoà hoàn toàn sao?”, Diệp Thành cau mày.
“Cho nên sau này biết tự lượng sức mình đi”, Thái Hư Cổ Long nói với giọng ồm ồm: “Nếu như sức mạnh của hắn và Thái Hư Cổ Long dung hợp hoàn toàn thì hắn có thể tận dụng sức mạnh của Thái Hư Cổ Long vả lại khả năng chiến đấu sẽ mạnh lên gấp bội, tốc độ cũng tăng lên nhanh chóng, khác xa so với các tu sĩ thông thường, chít ít thì ngươi cũng không thể so với hắn được”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành khẽ gật đầu nhưng dù là vậy, nếu Doãn Chí Bình vẫn vô thiên vô pháp thì hắn vẫn kiên quyết đứng ra, đây không phải là vấn đề chiến hay không chiến mà nó đương nhiên phải như vậy.
“Tỉnh rồi sao?”, một giọng nữ nhân vang lên, Sở Huyên nhẹ nhàng bước vào.
“Con…con tỉnh rồi”, Diệp Thành ho hắng.
“Còn trách vi sư giam lỏng con ở Ngọc Nữ Phong không?”, Sở Huyên khẽ nhấp ngụm trà nhìn Diệp Thành.
“Không ạ”, Diệp Thành cười xoà, hắn nhảy ra khỏi Ngọc Linh Trì, “con chỉ cảm thấy có lỗi với mấy người phía Hùng Nhị. Doãn Chí Bình nhằm vào con nên mới khiến bọn họ bị liên luỵ, nếu như con biết sớm một chút thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này”.
Sở Huyên lại lần nữa nhấp ngụm trà, trong lòng cô trỗi lên cảm giác áy náy, nếu không phải cô giam lỏng Diệp Thành thì hắn cũng sẽ không đến mức chịu sự dằn vặt lương tâm như vậy.
“Đúng rồi, sư phụ, tên Doãn Chí Bình kia sao rồi”, Diệp Thành nhìn sang Sở Huyên.
“Còn đang hôn mê”, Sở Huyên khẽ giọng nói: “Nghe nói dung hoà linh hồn có chút vấn đề nhưng không đáng ngại”.
“Giờ con chỉ muốn xông đến đâm luôn cho hắn một nhát”, Diệp Thành lấy ra vò rượu cứ thế trút vào miệng.
“Đừng nghĩ tới mấy chuyện ngu ngốc đó nữa đi”, Sở Huyên lườm Diệp Thành, cô nói bằng giọng không mấy vui vẻ: “Ta không muốn Linh Nhi còn chưa gả đi đã trở thành goá phụ đâu”.
“Người xem người nói kìa”, Diệp Thành bất giác cười trừ, hắn lại trở về bộ dạng đê tiện như thường: “Có lúc con nghĩ cô ấy là muội muội của sư phụ, con cưới cô ấy rồi thì con là em rể củ sư phụ, vậy con nên gọi người là tỉ hay gọi là sư phụ nhỉ?”
Thấy Diệp Thành trở về bộ dạng bình thường, bầu không khí cũng không còn căng thẳng nữa, Sở Huyên mới mỉm cười nhìn hắn đầy hứng thú: “Vậy ngươi muốn gọi thế nào?”
“Gọi Huyên Nhi nhé?”, Diệp Thành cười xoà.
“Không biết lớn bé”.
“Hay là gọi nàng dâu nhỉ?”, Diệp Thành toét miệng cười: “Đằng nào sớm muộn gì người chẳng là người của con?”
“Ngươi chắc chắn ta sẽ lấy ngươi sao? Ngộ nhỡ ta thích người khác thì sao?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành hỏi với giọng hào hứng.
“Vậy tốt nhất người nên cầu phúc cho kẻ mạnh mà người thích đi”, Diệp Thành gãi tai: “Nếu không thì con không chắc có cướp dâu không đâu, hắn dám bái thiên địa với người thì con thay hắn động phòng”.
“Càng nói càng khốn khiếp”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thành, có điều trong lòng cô lại thấy vui vẻ.
“Con nói thật mà”
“Bớt mồm mép đi, nói vào chuyện chính”, Sở Huyên lập tức đổi chủ đề, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, cô nhìn Diệp Thành, nói: “Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta tới phân điện thứ chín chủa Hằng Nhạc Tông, trong khoảng thời gian này con không được quay về đây”.
Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày cười nói: “Sao vậy, mấy lão bối kia không đợi được nữa nên muốn tống con đi à?”
“Là quyết định của chưởng môn sư huynh, cũng là quyết định của ta”, Sở Huyên khẽ nói: “Con không thể tiếp tục ở chốn thị phi này được, ta hi vọng con có thể hiểu, hành động này thể hiện ra bên ngoài như khiến con đi đày, loại bỏ con nhưng thực chất là đang bảo vệ con”.
“Con hiểu rồi”, Diệp Thành ngồi xuống dưới một cây linh quả, hắn tiện tay nhét cái tăm vào miệng: “Nhưng con không hiểu mọi người hết lần này tới lần khác thoả hiệp, như vậy có tốt không? Nếu con là mọi người thì đã ra tay rồi, tu vi ở cảnh giới Không Minh giết một tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương thì không khó mà?”
“Con cho rằng ta không muốn sao?”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, giọng nói mang theo ý tứ: “Những gì chúng ta có thể nghĩ thì người khác cũng có thể nghĩ tới”.
“Cũng đúng”, Diệp Thành gật đầu.
“Một núi không thể có hai hổ, con ở đây sớm muộn sẽ xảy ra chuyện, mối uy hiếp con không chỉ đến từ Doãn Chí Bình mà quan trọng hơn là đến từ các lão bối, việc chúng ta cần làm chính là khiến con dần dần xa khỏi tầm mắt bọn họ thì họ mới buông tha cho con, đưa con đi khỏi đây rồi thì chưởng giáo sư huynh sẽ không cần vì việc của con mà phân tâm nữa, như vậy có thể chuyên tâm xử lý Doãn Chí Bình”.
“Con chỉ sợ không có mục tiêu là con thì Doãn Chí Bình sẽ lại làm liên luỵ đến Hùng Nhị và mấy người phía Tạ Vân”.
“Cái này thì con yên tâm”, Sở Huyên cười nói: “Chưởng môn sư huynh đã có lời trên hội trưởng lão, nếu Doãn Chí Bình còn vô thiên vô pháp vi phạm môn quy thì xử lí nghiêm minh, huynh ấy sẽ không ngại tiền trảm hậu tấu, vả lại còn cho người âm thầm theo dõi hắn rồi”.
“Xem ra Hằng Nhạc Tông bên ngoài rất yên bình nhưng bên trong lại đầy nguy hiểm”, Diệp Thành lắc đầu cười nói.
“Đợi một ngày con làm chưởng giáo rồi con sẽ hiểu được thế nào là chính trị”, Sở Huyên khẽ cười đáp.
“Sư phụ, con hơi mệt rồi”.
“Mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta xuất phát”, Sở Huyên nói rồi đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!