Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 385: Âm thanh rên rỉ

Sau khi ra khỏi Ngọc Linh Trì, Diệp Thành không hề quay về rừng trúc mà đi một mạch xuống núi. 

Có điều những lời hắn vừa nói không phải bông đùa, hắn thực sự không mấy hứng thú nữa rồi. 

Giây phút đó, nếu như Sở Huyên gật đầu thì hắn không hề do dự mà tới thế giới của người phàm, hắn sẽ tìm một nơi yên bình trồng rừng đào mười dặm, khai hoang ruộng đất, ban ngày làm việc, ban tối nghỉ ngơi. 

Có điều thế giới này lại không có nhiều chốn yên bình như vậy. 

Có lẽ Sở Huyên cũng muốn sống cuộc sống bình thường như hắn nhưng hắn biết hắn và Sở Huyên giống nhau, trên vai gánh trọng trách, sao có thể trốn tránh. 

Haiz! 

Diệp Thành lắc đầu, hắn sải bước ra khỏi Ngọc Nữ Phong. 

………. 

Đêm khuya, trong một địa cung u ám, Doãn Chí Bình từ từ mở mắt, trong đôi mắt hắn hằn lên cái nhìn tàn độc, khuôn mặt giữ tợn đến mức kinh người, hắn để xoã tóc trông chẳng khác gì ác ma. 

“Giết, giết, giết”, hắn nghiến răng ken két, trong lòng thầm gào thét, hắn phẫn nộ, phẫn nộ vì hắn chính là kí chủ với độ hoà hợp chín phần nhưng lại chỉ đánh hoà với Diệp Thành, hắn phẫn nộ vì không thể trút nỗi bực dọc này. 

“Ngươi yếu hơn trong tưởng tượng của ta đấy”, giọng Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu hắn. 

“Đó là do ta và ngươi vẫn chưa dung hoà hoàn toàn”, Doãn Chí Bình lạnh giọng: “Nếu không phải vì vậy thì sao hắn có thể là đối thủ của ta?” 

“Ngươi có biết hắn còn kém ngươi hai cảnh giới nhỏ nữa không?”, giọng Thái Hư Cổ Long lại vang lên: “Ngươi là kí chủ, lại tận dụng được sức mạnh của ta, vậy mà ngươi còn không đánh bại nổi hắn, không phải nguyên dân do hắn mà nguyên nhân do ngươi”. 

“Ngươi đang giễu cợt ta đấy à?”, sắc mặt Doãn Chí Bình càng lúc càng tôi độc. 

“Ta không rảnh như vậy”, Thái Hư Cổ Long lại nói: “Ta chỉ nói cho ngươi biết không phải cứ dùng sức là có thể giết người, có lúc mưu kế cũng có thể giết người, vả lại ngươi còn có được sự ủng hộ của rất nhiều người nữa”. 

“Ý ngươi là gì?”, Doãn Chí Bình nheo mắt. 

“Ta cảm nhận được sức mạnh ma đạo trong cơ thể hắn, lần tới khi chiến đấu với hắn cần khơi dậy sức mạnh ma đạo đó để hắn rơi vào trạng thái hoá ma, tới lúc đó ngươi cần gì phải ra tay, đây chính là chiêu mượn đao giết người, có lẽ ngươi sẽ nhờ vào công lao trừ ma mà được ủng hộ hơn nữa”. 

“Ta hiểu rồi”, Doãn Chí Bình cười tôi độc để lộ ra hàm răng trắng bóc, khuôn mặt hung tợn đó của hắn trông thật kinh người. 

……. 

Phía này, Diệp Thành đã trèo một mạch lên Liệt Diệm Phong, ngày mai hắn phải đi rồi, có trời mới biết bao giờ mới được quay trở lại, tạm biệt mấy người phía Hùng Nhị cũng là việc nên làm. 

Huống hồ hắn còn rất nhiều bảo bối nữa, đây đều là những bảo bối hắn đem về từ Đan Thành, huynh đệ tốt mà, hắn đương nhiên sẽ không quên mấy người phía Hùng Nhị và Tạ Vân. 

Lúc này, Diệp Thành đã trông thấy gian nhà trúc có phần xiêu vẹo của Hùng Nhị ở phía xa xa. 

“A…., Hùng ca ca, huynh nhẹ chút đi, đau quá”, vừa tới gần, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng nữ nhân vọng ra từ gian nhà trúc, nếu nghe kĩ thì đây chẳng phải là giọng của Đường Như Huyên sao? 

Tiếp đó là âm thanh rên rỉ vang lên, Diệp Thành còn có thể nghe được tiếng thở hổn hển của Hùng Nhị và tiếng rên khe khẽ của Đường Như Huyên. 

Đột nhiên, sắc mặt Diệp Thành chợt tỏ vẻ hào hứng hơn hẳn, đến sớm không bằng đến đúng lúc, ai ngờ màn đêm vừa buông xuống thì tên béo này đã vào việc luôn như vậy chứ. 

“Xông vào thế này có vẻ không được hay cho lắm”, Diệp Thành xoa xoa đầu mũi ho hắng nói. 

“Phá đám cảnh xuân thì của tên này chẳng khác gì chuốc vạ vào thân”. 

“Có cần đợi chút không nhỉ? Ừm, thôi nên đợi chút đã, tên béo kia nói không chừng sẽ xong xuôi trong ba phút nữa thôi”. 

Nghĩ vậy, Diệp Thành tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, hai tay hắn xoa cằm, vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao vừa nghe tiếng rên rỉ từ trong gian nhà trúc. 

Tiếp đó, hắn phân ra vài phần phân thân: “Một mình đợi thì vẫn phải đợi nhưng cũng nên gọi mấy người phía Tạ Vân tới”. 

Vài đạo phân thân nhếch miệng cười rồi chạy đi. 

Ngay sau đó, Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hoắc Đằng, Tề Nguyệt đều tới, tiếp đó là Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt, Đoàn Ngự, Dạ Vô Tuyết, tiếp nữa, chỉ cần là bằng hữu tốt của Diệp Thành thì cơ bản đều được mấy đạo thân của hắn gọi tới. 

Suỵt! 

Tạ Vân vừa đi tới, đang định hô lên nhưng thấy Diệp Thành ra hiệu và còn ám chỉ hắn nhìn về phía gian phòng của Hùng Nhị. 

Ôi trời! 

Tạ Vân há hốc miệng, lập tức nhướng tai, còn Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng cũng lén lút ghé sát ô cửa sổ của gian phòng. 

Khụ khụ! 

Phía này, Nam Cung Nguyệt, Dạ Vô Tuyết và Tề Nguyệt mặt mày ái ngại, với khả năng nghe của bọn họ thì sao có thể không biết Hùng Nhị và Đường Như Huyên đang làm gì chứ. Việc xấu hổ thế này khiến cả ba người mặt mày đỏ gay. 

Khụ khụ! 

Diệp Thành ho hắng, hắn bất giác day trán, còn không quên liếc nhìn mấy phần phân thân của mình: “Mẹ kiếp, không phải ta bảo các ngươi đợi lát nữa mới gọi mấy người này tới sao?” 

“Chúng ta chưa mời, bọn họ tự đi theo”, mấy phần phân thân của Diệp Thành nói với vẻ mặt vô tội. 

“Ra là vậy, vậy cũng không thể trách ta”, Diệp Thành ho hắng. 

“Ta không ngờ thể lực của tên béo này cũng được đấy”, ở phía khác, Hoắc Đằng, Tạ Vân và Tư Đồ Nam chọc ghẹo, chúng kề bên ô cửa sổ lẩm bẩm. 

“Sao có thể không được chứ, cả ngày ăn cà hổ mà”. 

“Hôm nào ta cũng phải thử một chút mới được”. 

Màn tiếp theo lại chẳng ra sao. 

Nửa đêm, cả đám đệ tử yên ắng chờ đợi bên ngoài gian nhà của Hùng Nhị, nghe từng âm thanh vang lên có nhịp điệu. 

Có điều mấy người phía Diệp Thành đã đánh giá thấp sức bền của Hùng Nhị, bọn họ cứ thế đợi hơn ba canh giờ mà âm thanh bên trong nhà trúc vẫn không hề ngừng nghỉ, ngược lại càng lúc càng hăng hơn. 

“Ta phục thật rồi”, Diệp Thành day trán, “ta đúng là nhàn rỗi, còn đợi cả hơn ba canh giờ nữa”. 

“Dừng thôi”, phía này, Tạ Vân hắng giọng bên ô cửa sổ. 

Kẽo kẹt! 

Âm thanh này vang lên từ trong nhà trúc, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của chiếc giường lõm xuống. 

Ngay sau đó, Hùng Nhị liền chạy xộc ra khỏi phòng, hắn chỉ mặc cái quần lót, đến áo lót cũng không mặc, khi thấy cả đám người đang nhìn mình với vẻ mặt đầy ý tứ, hắn suýt chút nữa đái ra quần. 

Ngay sau đó, Đường Như Huyên với y phục không chỉnh tề cũng nhìn thấy mọi người, khuôn mặt vốn đã đỏ lựng thì càng đỏ hơn bao giờ hết. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận