Chương 386: Vấn đề liên quan tới chuyện ngủ
Diệp Thành đi một mạch về thẳng rừng trúc nhỏ, sau đó vươn vai.
Nhưng vừa bước vào, hắn đã thấy Tịch Nhan đang ngồi trên bậc thang đá, hai tay ôm gối, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Bên kia, Sở Huyên đang ngồi trên ghế đá nhàn nhã nhấp trà.
Diệp Thành cảm thấy kỳ lạ bèn nhìn Sở Huyên, sau đó mới nhìn sang Tịch Nhan: “Tịch Nhan, con đang làm gì vậy?”
Thấy Diệp Thành về, Tịch Nhan lập tức đứng bật dậy, tung tăng chạy tới giống như một đứa trẻ, khí chất và tính cách cô bé khá giống với Lạc Hi ở Đan Thành, ngây thơ hồn nhiên, vô tư ngờ nghệch.
“Sao con chưa đi ngủ?”, Diệp Thành tò mò nhìn Tịch Nhan.
“Sư phụ, có phải ngày mai người phải đi không?”, Tịch Nhan ngẩng đầu lên, có thể thấy mắt cô bé vẫn còn hơi đỏ.
“Ừm, sư phụ và sư tổ của con phải đi làm nhiệm vụ”, Diệp Thành mỉm cười, còn không quên nhìn Sở Huyên bên cạnh.
“Người nói dối”, Tịch Nhan phồng má: “Họ đều nói người đụng đến người không nên đụng, vì thế mới phạt người đến phân điện”.
“Đừng nghe họ nói linh tinh”, Diệp Thành mỉm cười xoa đầu Tịch Nhan: “Sư phụ và sư tổ con có nhiệm vụ bí mật cần làm, sau khi chúng ta đi các con nên luyện tập thế nào thì vẫn phải luyện như thế nhé. Được rồi, nghỉ ngơi đi”.
“Sư phụ”, Tịch Nhan lập tức kéo Diệp Thành lại, ngửa khuôn mặt non nớt lên, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn hắn: “Tối nay người có thể ôm con ngủ không?”
“Con đâu phải trẻ con nữa, ngủ một mình còn sợ à?”
“Chẳng phải người cũng thường xuyên ôm sư tổ ngủ sao?”, Tịch Nhan chớp chớp đôi mắt to ngây thơ.
Phụt!
Cô bé vừa dứt lời, ngụm trà vừa đưa vào miệng của Sở Huyên lập tức phun ra, vẻ mặt cô trở nên cực kỳ đặc sắc.
Vẻ mặt Diệp Thành cũng trở nên cực kỳ thú vị: “Ta… Ta ôm sư tổ con ngủ bao giờ?”
“Người còn nói chưa! Con nghe thấy mấy lần rồi, người luôn nói phải để sư tổ cởi quần áo rồi lên giường với người”, Tịch Nhan vẫn chớp đôi mắt to nhìn Diệp Thành: “Sư phụ, trong thế giới tu luyện, có phải đồ đệ và sư phụ đều có thể ngủ cùng giường, không cần mặc quần áo không? Ừm đúng rồi, chính là Âm Dương Song Tu mà người ta nói đó”.
Diệp Thành nghe Tịch Nhan nói như vậy thì vô thức đỡ trán, đúng là không khiến người khác ngạc nhiên thì không chịu dừng mà! Tối nay hắn thực sự đã được thấy đồ nhi của mình… đáng yêu nhường nào rồi.
Bên kia, Sở Huyên cũng đang day mạnh đầu mày, thầm nghĩ về sau một số lời không thể nói trước mặt nha đầu này.
Thấy hai người như vậy, Tịch Nhan lay cánh tay Diệp Thành: “Sư phụ, Tịch Nhan cũng song tu với người nhé?”
“Vấn đề này… thôi bỏ đi”.
“Tại sao ạ?”, Tịch Nhan ngẩng đầu khó hiểu.
“Ta sợ sư tổ con sẽ bóp chết ta”, Diệp Thành ho khan, sau đó còn liếc Sở Huyên đang hung hăng lườm mình.
“Tịch Nhan, đi nghỉ ngơi đi!”, trừng mắt nhìn Diệp Thành xong, Sở Huyên xoa đầu Tịch Nhan nói.
Ồ! Cô gái nhỏ khá nghe lời, ngoan ngoãn đi về phòng mình, trước khi đi còn không quên quay đầu lại cười tươi, đôi mắt cong thành hình vầng trăng lưỡi liềm: “Sư phụ, Tịch Nhan sẽ trưởng thành, khi nào trưởng thành con cũng sẽ lên giường cùng người”.
Nói xong Tịch Nhan cười hì hì, xoay người chạy vào phòng.
Diệp Thành ở đây đã quỳ rạp xuống đất, hai tay che mặt, giống như đang sám hối sau khi phạm sai lầm vậy: “Con thề với trời là không phải con dạy, ai biết được con bé lại có suy nghĩ đó”.
“Suy nghĩ này cũng hay đấy!”, Sở Huyên khoanh tay trước ngực bước về phía trước, trên mặt mang theo nụ cười mỉm: “Tịch Nhan lớn lên sẽ là một mỹ nhân tuyệt thế”!
“Đừng đùa mà, cho dù ném con lên giường thì con cũng không ra tay được!”
“Nghe ý của ngươi thì đưa ta lên giường, ngươi sẽ ra tay được?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú.
“Người thì khác”, Diệp Thành cười toe toét: “Người cứ ba ngày, năm ngày lại đánh con một trận, lên giường xử lý người, cảm giác đó rất tuyệt vời. Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng đó con đều chạy đến chỗ muội muội người nói chuyện cùng cô ấy”.
“Nếu ta không nghe nhầm thì ngươi mang theo tâm lý trả thù!”, Sở Huyên cười duyên dáng.
“Người cứ nói thừa, đây là sự thật”.
“Thật cái đầu ngươi ấy!”, Sở Huyên tức giận lườm hắn: “Ta không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi, chuẩn bị đi! Lập tức xuất phát”.
“Bây… Bây giờ ạ?”, Diệp Thành thẫn thờ.
“Bây giờ, ngay lập tức”.
“Làm gì mà vội vậy ạ?”, Diệp Thành bĩu môi: “Làm như con đang lánh nạn ấy”.
“Tuỳ ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ”, Sở Huyên phất tay lấy ra một thanh phi kiếm để cho nó lơ lửng giữa không trung, sau đó cô bước lên.
Thấy vậy, Diệp Thành lắc đầu rồi cũng nhấc chân định lên, nhưng nghĩ lại hắn vẫn xoay người đặt hai túi đựng đồ trước cửa phòng Hổ Oa và Tịch Nhan, sau đó mới bước vào hư không, nhảy lên phi kiếm.
Keng!
Phi kiếm lập tức kêu lên, bay ra khỏi Ngọc Nữ Phong, lao vút ra khỏi Hằng Nhạc Tông như một đạo Thần hồng với tốc độ cực kỳ nhanh.
Họ vừa đi, Doãn Chí Bình ở trong địa cung của Hằng Nhạc Tông liền mở mắt, nhìn theo hướng phi kiếm rời đi, miệng hắn nở nụ cười hung ác: “Diệp Thành, ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu”.
Ở bên này, Sở Huyên và Diệp Thành đã ngự kiếm bay được hơn mười dặm, họ đang bay về phía Nam.
“Trước đây khi con làm đệ tử tình báo cho Chính Dương Tông đã từng điều tra về phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành ngồi lên phi kiếm, tay cầm hồ lô rượu nhâm nhi.
Ồ?
Sở Huyên không khỏi quay đầu lại, hứng thú hỏi: “Vậy ngươi nói xem, ngươi đã tra được gì?”
“Không hề đơn giản”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý sâu xa: “Trong chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, bề ngoài thì phân điện thứ chín là nơi yếu nhất, nhưng dần dần con phát hiện không phải như vậy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!