Chương 388: Tiêu Tương
Ra khỏi đại điện, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu sau đó phóng tầm mắt nhìn ra xa.
Không thể phủ nhận thành cổ này quả thực rất rộng lớn, sơn phong không biết bao nhiêu mà kể, mặc dù không thể so với Đan Thành nhưng đại khí cũng rất dồi dào, quan trọng nhất đó là thành cổ này khắc hoạ rất nhiều trận văn, kể cả là hắn khi nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy.
“Nơi này không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, hắn tìm một nơi đi dạo.
“Hắn là Diệp Thành sao?”, trên đường đi, mỗi lần đi qua các đệ tử khác là Diệp Thành đều bị người ta chỉ trỏ, rất nhiều người khi trông thấy hắn đều tỏ vẻ kính nể và ngạc nhiên.
“Xin chào mọi người”, Diệp Thành tỏ vẻ rất tự nhiên, trên đường đi hễ gặp chư vị trưởng lão hoặc các đệ tử khác hắn đều vẫy tay chào.
“Xin chào”, các đệ tử và trưởng lão ở phân điện thứ chín nhiệt tình hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Ừm?
Khi đi qua một vườn hoa nhỏ, Diệp Thành cau mày, hắn nhìn một nữ đệ tử đang vung linh kiếm trong tay, mồ hôi cô gái đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, có lẽ vì chân khí bị hao tổn quá nhiều nhưng vẫn cố gắng điên cuồng tu luyện.
Còn Diệp Thành cau mày là vì hắn đã từng gặp nữ đệ tử đó, đây chính là đệ tử của Ngọc Linh Phong.
“Không phải cô ấy chính là nữ đệ tử tên Tiêu Tương bị Doãn Chí Bình làm nhục sao?”, Diệp Thành nheo mắt, trước đó hắn từng nghe nói nữ đệ tử này ở Ngọc Linh Phong, vả lại còn bị đưa tới phân điện thứ chín.
“Chính là cô ấy”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, từ từ sải bước vào vườn hoa kia.
Cảm nhận có người đi tới, nữ đệ tử kia thu lại kiếm thức, khi thấy Diệp Thành, cô đột nhiên sững người: “Diệp Thành?”
“Xem ra Tiêu Tương sư tỷ biết ta?”.
“Ta từng gặp đệ ở Hằng Nhạc Tông”, Tiêu Tương mỉm cười nói.
“Sư tỷ, tỷ tu luyện không màng tới mạng sống như vậy sẽ làm hại tới căn cơ đấy”, Diệp Thành nói, sau đó lật tay lấy ra một bình linh dịch đưa cho Tiêu Tương.
“Từ khi bọn họ đưa ta tới phân điện thứ chín ta đã quên thế nào là mệt, thế nào là đau rồi”, nữ đệ tử nói với đôi mắt vô hồn, giọt nước mắt uất ức tủi nhục lăn dài trên má.
“Thù”, Diệp Thành đưa mắt nhìn qua khe tóc trên đầu của Tiêu Tương mới thấy có khắc một chữ “thù”.
Đột nhiên lòng Diệp Thành chợt kinh động, đây là mối thù hận thế nào chứ, mối thù thế nào mà khiến một nữ tử xinh đẹp như hoa lại phải tự khiến mình thảm hại nhường này, cho dù đích thân huỷ đi dung mạo của cô cô cũng không tiếc.
Đột nhiên, Diệp Thành chợt trỗi dậy sát khí, sát khí đó nhằm về Doãn Chí Bình, cũng vì sự vô thiên vô pháp của hắn nên mới huỷ hoại đi tuổi thanh xuân của nữ tử kia, khiến cuộc đời cô ấy chỉ còn lại sự thù hận.
Đột nhiên, Diệp Thành cũng trỗi dậy cơn phẫn nộ ngút trời, đó là người mà đám người phía Thông Huyền Chân Nhân tự phong cao cao tại thượng, cũng chính vì sự uy nghiêm chí cao vô thượng của bọn họ nên mới khiến Tiêu Tương trở thành vật hi sinh.
Phía này, cảm nhận được sát khí đằng đằng của Diệp Thành, sắc mặt Tiêu Tương chợt tái nhợt, cơ thể cô bất giác run lên, trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc.
Thấy vậy, Diệp Thành vội kiềm chế cơn phẫn nộ, hắn nhìn Tiêu Tương với vẻ mặt áy náy: “Sư tỷ đừng sợ, không phải đệ nhằm vào tỷ”.
“Nghe…nghe nói đệ đã đại chiến với người đó?”, Tiêu Tương mím môi.
Diệp Thành gật đầu, hắn cũng biết “người đó” trong câu nói của Tiêu Tương là ai, “do thực lực của đệ chưa đủ mạnh nên chưa thể tiêu diệt tên cẩu tạp chủng như hắn”.
“Vậy nên đệ mới bị đày tới đây phải không?”, Tiêu Tương nhìn Diệp Thành hoài nghi.
“Có thể coi là như vậy”, Diệp Thành xoa đầu mũi.
“Tông môn thế này thật khiến người ta phải đau lòng”, Tiêu Tương cười một nụ cười thê thảm.
“Sư tỷ đừng buồn”, Diệp Thành vội an ủi: “Cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy, giống như chưởng môn sư bá, luôn luôn nghĩ cách đòi lại công bằng cho mọi người, nhưng hãy cho chưởng môn sư bá một thời gian, mặc dù sư bá là chưởng giáo nhưng cũng bị kiểm soát”.
“Ta hiểu”, ánh mắt Tiêu Tương càng thâm trầm.
“Cho nên chúng ta phải sống cho thật tốt”, Diệp Thành cười nói: “So với tuyệt vọng thì chúng ta phải sống có hi vọng, phải có niềm tin rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ sát phạt quay về”.
“Ta tin như vậy”, Tiêu Tương gật đầu dứt khoát, lòng trỗi dậy ý chí.
“Đây là lời mà Ngọc Linh sư thúc nhờ đệ chuyển lời cho tỷ”, phía này, Diệp Thành đã lật tay lấy ra một cái túi đựng đồ, thực ra đây là lý do mà hắn tự tìm ra mà thôi, Đông Phương Ngọc Linh của Ngọc Linh Phong căn bản không biết bọn họ phải tới phân điện thứ chín, nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn quyết định lấy danh nghĩa của Ngọc Linh sư thúc để an ủi.
“Cảm ơn đệ”, Tiêu Tương nhận lấy túi đựng đồ, nước mắt của cô rơi lã chã trên túi.
Haiz!
Thấy Tiêu Tương như vậy, Diệp Thành bất giác thở dài. Hắn không muốn khiến Tiêu Tương trở nên đáng thương hơn, với thực lực của cô thì vĩnh viễn không thể giết nổi Doãn Chí Bình nhưng hắn tin rằng dù là hi vọng mong manh, khi đương đầu với tuyệt vọng vẫn có vô số khả năng xảy ra.
“Đây này, đây này”, đột nhiên nhiều đệ tử chạy vào nắm lấy cánh tay Diệp Thành.
“Gì vậy chứ?”, Diệp Thành giật mình.
“Nghe nói huynh đánh rất giỏi, Hùng ca của chúng ta muốn tìm huynh cọ sát”, mọi người nhoẻn miệng cười, không quan tâm Diệp Thành có đồng ý hay không, cứ thế kéo hắn ra ngoài.
“Ôi trời”.
Đoàn người hô hào kéo Diệp Thành tới sân tập võ của điện chủ phủ, có lẽ vì nghe nói Diệp Thành muốn cọ sát với đệ tử của phân điện thứ chín nên rất nhiều người chạy tới xem.
Mới sáng sớm, sân luyện võ khổng lồ đã chật kín người, cả đám người dày đặc chúm chụm nhau khắp ba tầng từ trong ra ngoài.
Phía này, những đệ tử kéo theo Diệp Thành đã thả hắn ra , sau đó còn không quên chỉ vào một người ở trung tâm của sân luyện võ, cười hi hi: “Này, đó chính là Hùng Ca của chúng ta”.
Không cần bọn họ nói thì Diệp Thành cũng đã nhìn thấy vả lại còn nuốt nước bọt cái ực: “Cũng thật là…”
Không thể trách bọn họ như vậy chỉ vì người tên Sơn Hùng kia trông cũng thật vạm vỡ, cơ thể phải cao hai trượng, cao to lực lưỡng với cơ bắp cuồn cuộn đầy sức mạnh, điều đáng nói hơn cả là đôi mắt của hắn giống như cái chuông đồng sáng loáng.
Không biết vì sao mà Diệp Thành cảm thấy đứng trước mặt Sơn Hùng mình giống như một đứa trẻ, một cái bạt của tên kia cũng đủ khiến hắn bay lên trời rồi.
“Nghe nói ngươi đánh đấm giỏi lắm”, Sơn Hùng khẩy mũi nhìn Diệp Thành, giọng nói cất cao lên: “Vừa hay ta cũng đánh đấm giỏi đấy, cho nên muốn tìm ngươi so tài”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!