Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 389: Người được chú ý

Rầm! 

Vút một tiếng kiếm chém xuống, trên mặt đất lại lần nữa thêm vết rãnh sâu. 

Khí lực thật sự không hề vừa, Sơn Hùng vung thanh trọng kiếm khiến không trung vang lên những âm thanh vút vút, vả lại điều kì lạ đó là trên thanh trọng kiếm của hắn còn có lôi điện bao quanh. 

Vù! 

Phía này, Diệp Thành đã lấy ra kiếm Thiên Khuyết, Sơn Hùng thấy vậy thì tiến lên trước, hắn vung kiếm chém xuống. 

Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn nhếch miệng lộ hàm răng tinh, một kiếm được vung ra địch lại với nhát kiếm vừa rồi của Sơn Hùng. 

Bang! 

Âm thanh tiếng kim loại va vào nhau vang lên, Sơn Hùng không hề di chuyển, còn Diệp Thành đã bị bật bay đi, khi đáp đất, dấu chân hắn còn hằn vết lõm sâu trên mặt đất. 

“Cơ thể tên này cũng thật là rắn rỏi”, Diệp Thành chỉ cảm thấy cánh tay tệ dại, hắn tặc lưỡi. 

Linh thiên phá thuẫn! 

Sơn Hùng lại lần nữa vung kiếm vả lại trên thanh trọng kiếm còn có lôi điện roẹt qua. 

Thấy vậy, Diệp Thành vung kiếm qua đầu. 

Keng! 

Nhát kiếm của Sơn Hùng cứ thế chém vào thanh Thiên Khuyết, kể cả với thực lực của Diệp Thành cũng suýt chút nữa bị nhát kiếm vừa rồi của Sơn Hùng ghì tới mức nửa quỳ dưới đất. 

“Cũng có dũng khí đấy”, Diệp Thành mỉm cười, khí huyết trong cơ thể sục sôi, hắn cứ thế sát phạt tới. 

Bang! Bang! Keng! 

Tiếp theo đó, cả hai cứ thế lao vào nhau, một tên cầm thanh trọng kiếm to bằng cả ván cửa, một tên cầm kiếm Thiên Khuyết nặng vô cùng. 

Được! Được lắm! 

Trận chiến sục sôi của cả hai người kéo theo tiếng hô hào của những người quan sát từ tứ phía. 

“Sư huynh, tên Sơn Hùng kia huyết mạch hơi dị thường”, trên một đỉnh núi, Sở Huyên nhìn về phía này rồi lại quay sang nhìn Tiêu Phong đang đứng nghiêm mình bên cạnh. 

“Ta từng nghiên cứu thì đó là huyết mạch của tộc người Man chưa được thức tỉnh”, Tiêu Phong cười nói: “Hắn là một tên hành khất ta đưa về từ đường cổ Dương Quan”. 

“Lúc đó hắn mới cao chừng này”, nói rồi Tiêu Phong không quên dùng tay mô tả, lời nói còn mang theo vẻ tấm tắc: “Ai ngờ sức ăn của hắn lại hơn người, hắn không dùng bát ăn cơm mà dùng chậu, vả lại có vẻ như không biết no là gì, lúc mười tuổi hắn đã cao hơn ta rồi, điều đáng nói đó là cơ thể của hắn rắn rỏi nhất trong những người cùng trang lứa mà ta gặp”. 

“Xem ra nơi này của Tiêu sư huynh đúng là ngoạ hổ tàng long”, Sở Huyên cười nói. 

“Có điều so với Diệp Thành của muội thì tên đó còn kém xa”, Tiêu Phong cười bất lực. 

“Câu này thì muội tin”, Sở Huyên day trán: “Có thể đánh ngang bằng với kí chủ có độ hoà hợp chín phần thì có lẽ trên phong vân bảng của Đại Sở khó có thể tìm được đối thủ với hắn”. 

Rầm! 

Khi cả hai đang nói chuyện thì trên sân luyện võ, Diệp Thành và Sơn Hùng đã lần lượt bỏ binh khí xuống, cứ thế tay không ra trận. 

Huyền quang ấn! 

Man động bát hoang! 

Rầm! Bịch! 

Một chiêu mạnh mẽ được tung ra, cả hai đều bị bật lùi về sau, Diệp Thành không quên vặn vặn tay, hắn cảm thấy đau đớn vô cùng. 

“Huyết mạch thật dị thường”, Diệp Thành âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, hắn chăm chú nhìn Sơn Hùng, có vẻ như hắn có thể nhìn thấu sức mạnh kinh người trong huyết mạch của Sơn Hùng, sức mạnh đó thần bí mà cổ xưa, huyết mạch càng khiến hắn có cảm giác bị đè nén. 

“Huyết mạch của tộc người Man”, trong thần hải của Diệp Thành vang lên giọng nói khàn khàn của Thái Hư Cổ Long. 

“Bát tộc ở thời Viễn Cổ, không ngờ còn có người còn sống”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Chẳng trách mà da hắn dày như vậy”. 

Roẹt! Roẹt! 

Khi cả hai đang nói chuyện thì cơ thể Sơn Hùng ở phía đối diện đã có sự thay đổi dị thường, trên vai hắn xuất hiện những mang vân cổ xưa bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, vả lại trên cơ thể còn có lôi điện roẹt qua, đây là biểu hiện cơ thể mạnh mẽ tới một mức độ nhất định. 

Khí chất của Sơn Hùng thay đổi nên khí huyết toàn thân tăng lên nhanh chóng với luồng khí man hoang, mái tóc đen nhánh của hắn tung bay. 

Bịch! Sau tiếng bước chân của Sơn Hùng đạp vào mặt đất, hắn vung bàn tay to bằng cả dẻ quạt và tung ra một chưởng. 

Gừ! 

Tiếng rồng gầm vang lên, từng đạo long ảnh gào thét. 

Hàng long? 

Diệp Thành thẫn thờ, bí thuật mà Sơn Hùng thi triển chẳng phải là bí pháp Hàng Long sao? 

Bí pháp này hắn cũng biết, hắn học được trong lò luyện đan của Từ Phúc vả lại còn nhìn thấy ý cảnh của bí thuật Hàng Long, trong ý cảnh thi triển bí pháp này, người trong ý cảnh có thân hình vạm vỡ, hiện giờ thấy Sơn Hùng thi triển, hắn càng khẳng định chắc chắn Sơn Hùng chính là người của tộc người Man cổ xưa. 

Ta cũng dùng! 

Diệp Thành gằn lên, sải bước về phía trước, hắn vung cánh tay, đánh ra một đạo long ảnh khổng lồ. 

Ấy! 

Lần này đến lượt Sơn Hùng tỏ vẻ bất ngờ. Mặc dù hắn ngờ nghệch nhưng không hề ngu ngốc, chỉ cần nhìn là biết Diệp Thành đang thi triển bí pháp gì. 

Gừ! Rầm! 

Khi hắn còn đang cảm thấy bất ngờ thì hai đạo Hàng Long long ảnh đã va chạm vào nhau vang lên tiếng động rầm trời. 

Tiếp tục! 

Sơn Hùng lấy hơi, hắn lại lần nữa vung tay tạo ra một đạo long ảnh, vả lại đạo long ảnh này còn to hơn trước. 

Lại nữa à? 

Diệp Thành hắng giọng, hắn dứt khoát dùng Hàng Long đấu lại với Hàng Long. 

Gừ! Gừ! Gừ! Gừ! 

Sau đó tất cả mọi người đều phải bịt chăt tai, vì Diệp Thành và Sơn Hùng liên tục chèn ép nhau, không ngừng tung chưởng, ngươi một đạo, ta một đạo khiến cho sân luyện võ khổng lồ liên tiếp vang lên những âm thanh chấn động, có thể trông thấy từng đạo long ảnh đang uốn lượn và gầm thét khiến người ta nhìn mà hoa mắt. 

“Hai tên này đang thi gan sao?”, bên rìa sân luyện võ, một hàng bốn người phải tặc lưỡi. 

Nếu nhìn kĩ thì bốn người này chẳng phải là thiếu chủ Ly Chương của Bắc Hải thế gia, thiếu thành chủ Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành, thiếu chủ Huyền Thiên thế gia Vi Văn Trác và và Thánh tử Thất Tịch Từ Nặc Nghiên. 

Còn mấy người ở Bắc Sở vì sao lại xuất hiện ở Nam Sở thì đương nhiên là vì tới đây cùng sứ mệnh. 

Từ khi biết Diệp Thành bị phái tới phân điện thứ chín, gia tộc đứng sau bọn họ lần lượt phái bọn họ tới đây, mục đích là vì muốn lôi kéo Diệp Thành, theo bọn họ thấy Hằng Nhạc Tông không coi trọng Diệp Thành nữa nên mới đẩy hắn đi, nhưng gia tộc như bọn họ lại coi Diệp Thành là bảo bối. 

“Ta nói này, ba người có cần về trước không?”, Trần Vinh Vân hất đầu sau đó không quên vuốt tóc: “Về Diệp Thành thì Chú Kiếm Thành của ta nhất định phải có được hắn”. 

“Ngươi đừng có mơ”, Từ Nặc Nghiên liếc nhìn Trần Vinh Vân: “Mĩ nữ trong gia tộc ngươi nhiều bằng Thất Tịch Cung của ta không?” 

“Nếu như hắn thích mĩ nữ thì dễ dàng với ta rồi”, Ly Chương gãi tai. 

“Theo ta thấy thì đầu của các lão bối ở Hằng Nhạc Tông lú lẫn rồi”, Vi Văn Trác bĩu môi: “Khả năng chiến đấu không hề thua kém kí chủ với độ hoà hợp chín phần, còn là Đan Thánh, ấy thế mà không biết trân trọng”. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận