Chương 392: Lại không nể mặt
Lúc này, không chỉ phía Thượng Quan Bác, Tư Đồ Tấn mà ngay cả mấy người phía lão già Gia Cát Vũ cũng đều nhìn Diệp Thành.
Đan Thành không phải thế lực bình thường, nơi đó tề tựu hơn một nửa số luyện đan sư của Đại Sở, có lẽ nếu sử dụng hiệu triệu thì dù là Thị Huyết Điện cũng không dám tuỳ tiện động tới.
Quan trọng nhất là, vì Diệp Thành mà Đan Thần – chủ nhân của Đan Thành đích thân tới đây, nếu đổi lại là người khác chắc đều không nói được lời từ chối!
“Đa tạ tiền bối coi trọng, nhưng tạm thời vãn bối vẫn chưa muốn rời khỏi Hằng Nhạc”, sau cùng, Diệp Thành hít sâu một hơi rồi cắn răng trả lời, đây đã là lần thứ ba hắn từ chối Đan Thần rồi.
Nghe vậy, Đan Thần bất giác nhíu mày, ông ta vẫn đánh giá thấp sự kiên định của Diệp Thành, ông đã đích thân tới mà vẫn không mời được hắn, điều khiến ông tò mò là rốt cuộc điều gì ở Hằng Nhạc thu hút hắn đến thế!
Nhất thời, tiểu viên chìm vào im lặng, thậm chí còn hơi ngột ngạt.
Trên toà lầu các ở nơi cách đó không xa, Sở Huyên và Tiêu Phong cũng đang quan sát.
Thành thật mà nói, họ chưa bao giờ nghĩ rằng vì Diệp Thành mà ngay cả cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên như Gia Cát Vũ, Đan Thần và Đan Nhất cũng tới, điều này thực sự khiến họ ngạc nhiên.
“Ta nói này sư muội, đồ nhi của muội có đối phó được không?”, Tiêu Phong không chắc chắn lắm nên hỏi Sở Huyên.
“Nếu hắn không muốn thì dù Thiên Vương lão tử hạ phàm cũng không đưa hắn đi được”, Sở Huyên cười khẽ, cô vẫn khá hiểu đồ nhi của mình, sự bướng bỉnh và cố chấp của hắn vượt xa cô tưởng.
Haiz!
Khi hai người đang thảo luận thì Đan Thần ở trong khu tiểu viên đã thở dài bất lực, người có thân phận tối cao như ông đã gặp khó khăn những ba lần trong việc mời Diệp Thành, mặc dù không hiểu lắm nhưng cũng không thể nói là tức giận, thân là một tiền bối, ông vẫn có sự độ lượng.
Khi tiểu viên còn đang im lặng thì bên ngoài lại có người bước vào, hơn nữa đa phần họ đều đi theo nhóm năm, nhóm ba.
Lần này số người tới không ít, Tiêu Phong ở trên lầu gác bên kia còn đang đếm đây này! Ít nhất cũng có hơn mười vị trưởng lão của gia tộc, có vẻ họ đều đã bàn bạc trước rồi cùng nhau tới, Nam Sở, Bắc Sở đều có.
Lần này không gian đã trở nên hơi chật hẹp, mấy chục người đứng chật cả tiểu viên.
Những trưởng lão của gia tộc mới tới này vừa đi vào đã phát hiện bầu không khí không ổn lắm, vẻ mặt họ đều trở nên tò mò, nhất là khi nhìn mấy người phía Đan Thần và Đan Nhất, họ ngạc nhiên suýt không đứng vững.
Vì thế họ đi vào rồi đều cười khan, thật sự không dám nói tới chuyện giành người, hai nhân vật lớn của Đan Thành đã tới rồi, họ nói cũng chỉ vô ích.
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, lát sau vẫn có người đến theo từng nhóm, cơ bản đều là trưởng lão của gia tộc, có vài người mà chính Tiêu Phong cũng không nhìn ra họ thuộc thế lực nào.
“Chậc, chậc, chậc!”, Tiêu Phong bất giác tặc lưỡi: “Sư muội, ta cảm thấy nên gọi sư tôn tới đây để ông ấy nhìn xem đệ tử mà ông ấy không công nhận, được mọi người từ tứ phương của Đại Sở yêu thích nhường nào”.
“Huynh cho rằng sư tôn không biết tiềm lực của Diệp Thành lớn nhường nào sao?”, Sở Huyên lãnh đạm lên tiếng: “Nhưng ngay từ đầu ông ấy đã tự cao tự đại, không cho phép chúng muội làm trái lại lời ông ấy, cho dù biết rõ là sai cũng không chịu thay đổi, bởi vì ông ấy tự cho rằng mình đúng”.
“Việc gì phải thế chứ?”, Tiêu Phong day đầu mày: “Thân là lão tổ của một môn phái, làm vậy chẳng phải ép môn phái phải lục đục nội bộ sao?”
“Có lẽ ông ấy cảm thấy uy nghiêm chí cao vô thượng của mình vẫn ở trên lợi ích của tông môn”, Sở Huyên hít sâu một hơi: “Quyết định của chưởng môn sư huynh là đúng, Diệp Thành không thể tiếp tục ở lại Hằng Nhạc nữa, vì với tính của Diệp Thành, sớm muộn gì hắn cũng động đến uy nghiêm của sư tôn, như vậy sẽ gây bất lợi cho hắn”.
“Cuối cùng ta cũng nhìn rõ điểm này”, Tiêu Phong lắc đầu bất lực: “Diệp Thành và chưởng môn sư huynh rõ ràng là đang trên cùng một chiến tuyến, mấy người phía sư tôn chèn ép Diệp Thành chính là chèn ép chưởng môn sư huynh. Diệp Thành không ở Hằng Nhạc lại tốt, nếu hắn vẫn ở lại đó, chẳng những không giúp được gì cho chưởng môn sư huynh mà ngược lại còn khiến tình hình càng thêm tồi tệ, khi mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, sư tôn sẽ không ngại sàng lọc lại các phái hệ trong Hằng Nhạc đâu”.
“Vấn đề chung của môn phái có rất nhiều yếu tố, ví dụ như chính trị, chiến thuật và uy nghiêm đều có thể gây ra mâu thuẫn nội bộ”, Sở Huyên cũng lắc đầu bất lực: “Nếu không vì vậy thì Đại Sở Huyền Tông năm đó cũng không chia tách”.
“Dù sao đây vẫn là thế giới mà kẻ mạnh đặt ra quy tắc”, Tiêu Phong hít sâu một hơi.
“Đúng vậy!”, Sở Huyên khẽ cười, nhìn Diệp Thành đang ở trong tiểu viên phía xa: “Hắn vẫn chưa đủ mạnh, nếu hắn là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên, có lẽ không ai dám chèn ép hắn nữa”.
Bầu không khí trong tiểu viên vẫn hơi ngột ngạt, chính vì Diệp Thành đã từ chối Đan Thần – chủ nhân của Đan Thành.
Dù là lão già Gia Cát Vũ, Thượng Quan Bác, Tư Đồ Tấn hay những trưởng lão của các gia tộc khác đều rất ăn ý giữ im lặng, vì lời từ chối của Diệp Thành mà mọi chuyện trở nên phức tạp hơn trong tưởng tượng.
Ở đây, có lẽ người rối rắm nhất vẫn là Diệp Thành.
Trong lòng hắn đã rối lắm rồi, thầm nói việc làm này của Dương Đỉnh Thiên khiến hắn hơi khó xử, những gia tộc khác thì thôi, nhưng Đan Thành thì không như vậy! Ông ta là Đan Thần, lực hiệu triệu lớn nhường nào chứ, thậm chí hắn có cảm giác rất có khả năng Đan Thành sẽ phong sát hắn.
Haiz!
Sau cuối, Đan Thần thở dài phá tan sự im lặng trong tiểu viên.
Ông ta không nói gì, chỉ chầm chậm xoay người bước ra ngoài với vẻ mặt tiếc nuối, những người còn lại cũng rất ăn ý nhường đường cho ông.
“Diệp Thành sư huynh, tại sao huynh không đi với chúng ta?”, Lạc Hi vẫn lay cánh tay Diệp Thành, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cố gắng lần cuối.
“Lạc Hi, hãy cho Diệp Thành thời gian”, trưởng lão Đan Nhất mỉm cười, kéo Lạc Hi ra rồi nói với Diệp Thành: “Tiểu tử, khi nào nghĩ thông suốt thì tới Đan Thành tìm ta, cửa lớn của Đan Thành luôn rộng mở chào đón ngươi”.
“Cảm ơn tiền bối đã coi trọng”, Diệp Thành chắp tay chân thành.
“Đi thôi”, Đan Nhất vỗ vai Diệp Thành rồi xoay người dẫn Lạc Hi và Huyền Nữ rời khỏi tiểu viên.
Hờ hờ…
Sau khi họ đi, trưởng lão của các gia tộc cũng cười khan, đương nhiên họ sẽ không tự tìm chỗ chôn mình, Diệp Thành đã từ chối cả Đan Thần rồi, nói gì tới họ.
Các trưởng lão lần lượt ra khỏi khu vườn theo nhóm năm, nhóm ba, trước khi đi còn không quên để lại tín vật mang từ gia tộc tới như lệnh bài hay thư tín gì đó, không giành được Diệp Thành thì ít nhất cũng làm bạn bè chứ đúng không?
Chẳng mấy chốc, người trong khu vườn đã ít dần, cho đến khi chỉ còn lại mấy người phía lão già Gia Cát Vũ, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn.
“Tiểu tử ngươi lợi hại lắm”, lão già Gia Cát Vũ cảm thán rồi dẫn Bích Du ra về, sau đó còn nói thêm một câu: “Tiểu tử, khi nào không ở lại được nữa thì tới Vạn Hoa Cốc tìm ta, gia gia bảo vệ ngươi”.
“Nếu đã vậy rồi thì chúng ta cũng không nói nữa”, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn cũng đứng dậy, vỗ vai Diệp Thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!