Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 396: Con không cha không mẹ

Vù! Vù! Vù! 

Trong tiểu viên yên tĩnh chợt vang lên âm thanh này, gương Càn Khôn Nhân Quả rung lên vù vù, ánh sáng chói mắt chiếu rọi. 

“Đây…”, Sở Huyên và Tiêu Phong thẫn thờ nhìn sau đó bọn họ lập tức quay sang Diệp Thành vẻ mặt rõ vẻ bất ngờ: “Còn…còn là phụ tử thật nữa?” 

“Ta nói mà”, mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt mỉm cười. 

“Kết quả này thật là tốt”, Hoa Tư cũng thở phào nhẹ nhõm. 

“Đúng là con của ta rồi”, Hạo Thiên Huyền Chấn run người, ông ta từ từ nhìn sang Diệp Thành, đôi mắt mang theo vẻ kích động: “Dạ Nhi, con chính là con của ta”. 

“Sao…sao có thể chứ?”, Diệp Thành vẫn thẫn thờ nhìn chiếc gương Càn Khôn Nhân Quả, kết quả lúc này thật khiến hắn không biết phải phản ứng lại làm sao. 

“Dạ Nhi…” 

“Con không tin”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ. 

“Cho dù con có tin hay không thì đây vẫn là sự thật”, cảm nhận được giọng nói lạnh lùng của Diệp Thành, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn sang hắn với vẻ mặt áy náy: “Con à, về nhà với phụ thân đi”. 

“Con không về cùng với người đâu”, Diệp Thành phản ứng hết sức kích động, hắn nhanh chóng lùi lại phía sau, còn giơ tay đẩy tay Hạo Thiên Huyền Chấn ra, vẻ mặt lạnh tanh: “Con họ Diệp, tên Diệp Thành, là đồ đệ của Sở Huyên sư phụ, là đệ tử của Hằng Nhạc, không liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia cả”. 

“Dạ nhi”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội tiến lên trước. 

“Người đứng đó, đừng qua đây”, Diệp Thành lạnh giọng, trong đôi mắt thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng. 

Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức dừng lại, ông ta không muốn khiến Diệp Thành quá kích động, chỉ nói với giọng tự trách: “Là vi phụ sai rồi, là ta có lỗi với con, có lỗi với thân nương của con, cho cho ta một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm con nhé”. 

“Con nói rồi, con không liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia hết”, giọng Diệp Thành càng lúc càng dứt khoát và lạnh lùng hơn, sự lạnh lùng tới cực điểm biến thành dịch thể ánh lên trong mắt hắn. 

Đó là nước mắt, là giọt nước mắt ấm ức và uất hận, tầm nhìn của hắn trở nên mơ hồ, trong đôi mắt nhoà lệ kia hiện lên từng cảnh tượng trong kí ức vụn vỡ: “Đó là vào một ngày trời rét mướt, hắn như con chó hoang đi cướp đồ ăn, toàn thân đầy vết thương thế nhưng hắn lại ôm đống đồ mà cười một cách ngây dại. Đó là vào một đêm tăm tối, một đứa trẻ quần áo tả tơi co rúm lại, người run lên ấm ức xoa đi giọt nước mắt. 

Trong kí ức của hắn không hề có hình ảnh cha mẹ của mình, chỉ có những kí ức với trăm nghìn tổn thương mà thôi. 

Cuối cùng, dịch thể trong đôi mắt Diệp Thành bị hắn gạt đi, tiểu viên chợt im ắng đến lạ thường. 

Lúc này, tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Thành, đến cả Lăng Tiêu còn đang mải theo đuổi Tiêu Tương cũng bất giác nhìn qua. 

“Sư muội, việc này muội có biết trước không?”, Tiêu Phong nhìn Diệp Thành nhưng lại truyền âm cho Sở Huyên. 

“Muội thật sự không biết”, Sở Huyên vẫn trong trạng thái thẫn thờ, kết quả này khiến cô hết sức bất ngờ. 

“Sư muội, muội nói xem có khả năng này không?”, Tiêu Phong trầm ngâm: “Chính là Diệp Thành vốn dĩ đã biết mình là người của Hạo Thiên thế gia?” 

“Muội nghĩ là không”, Sở Huyên khẽ lắc đầu: “Huynh nhìn vẻ mặt hắn xem, căn bản không thừa nhận mình là người của Hạo Thiên thế gia, đã vậy thì hắn sao phải dùng tới họ Hạo Thiên để che đi thân phận, đây có khác gì hành động thừa thãi đâu?” 

“Đúng là trùng hợp”, Tiêu Phong day trán: “Bịa đại một cái tên mà lại trùng hợp như vậy, sao như trò đùa vậy chứ?” 

“Tính sai rồi, đúng là sai lầm nghiêm trọng”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu: “Sự thực chứng minh Diệp Thành chính là người của Hạo Thiên thế gia, nếu vậy thì bọn họ sẽ dùng mọi cách đưa Diệp Thành quay về”. 

Sở Huyên đã tính sai rồi, vốn dĩ cô cũng định trêu đùa tí thôi nhưng cuối cùng lại thành sự thật, điều này khiến cô vẫn chưa phản ứng lại được. 

“Dạ Nhi…”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn muốn tiến bước lại gần Diệp Thành, ông ta muốn nhìn kĩ khuôn mặt Diệp Thành hơn. 

“Con tên Diệp Thành”, Diệp Thành lại ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, giọng điệu lạnh tanh mà trước nay chưa bao giờ hắn như thế. 

Câu này của hắn khiến cơ thể của Hạo Thiên Huyền Chấn bất giác run lên, đường đường là nam nhân nhưng đôi mắt ông ta lại có hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài. 

Đúng vậy, đổi lại là ông ta thì ông ta cũng khó có thể chấp nhận sự thật như vậy, mấy ngày nay ông ta nghe chuyện liên quan đến Diệp Thành, hắn bị tông môn đuổi đi, bị người thương ruồng bỏ, bị người khác hãm hại, bị bỏ rơi, quả thực Diệp Thành đã chịu không ít khổ cực. 

Đây mới chỉ là những chuyện mà ông ta biết, ông ta còn có thể tưởng tượng ra nếu không có sự che chở của gia đình thì Diệp Thành khi còn là một đứa trẻ phải sống cuộc đời thế nào. 

Nếu như có gia đình thì sao phải khổ cực vậy chứ. 

Lòng Hạo Thiên Huyền Chấn như có dao cứa vào, trong lòng ông ta lúc này chỉ cảm thấy tội lỗi và hối hận, ông ta không chỉ phụ một nữ tử mà còn phụ đứa con của chính mình, những sai lầm phong lưu năm xưa đang báo ứng ông ta. 

“Mọi người đi cẩn thận, con không tiễn nữa”, Diệp Thành quay người không hề do dự. 

“Dạ Nhi”, Hạo Thiên Huyền Chấn tiến lên trước, giọng điệu khẩn cầu: “Có thể nói cho ta biết thân nương của con là ai không?” 

“Con không cha không mẹ”, Diệp Thành không hề dừng chân, hắn cứ thế đi vào lầu các, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa phòng đóng lại. 

Sau khi hắn đi, tiểu viên kia lại chìm vào bầu không khí im lặng chết chóc, bóng lưng Hạo Thiên Huyền Chấn sừng sững mà lại cô quạnh, một người trông phong độ như ông ta trong phút chốc trở nên già đi rất nhiều. 

“Cho Diệp Thành chút thời gian đi”, Hoa Tư tiến lên trước, bà ta khẽ nắm tay Hạo Thiên Huyền Chấn, đây là lần đầu tiên bà ta thấy Hạo Thiên Huyền Chấn thất vọng như vậy. 

“Là lỗi của ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn tự cười giễu cợt: “Đây đều là báo ứng”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận