Chương 397: Tiên Luân Thiên Đạo
Trong tiểu viên yên tĩnh, lầu các cũng trở nên yên tĩnh.
Trên chiếc đệm hương bồ, Diệp Thành tĩnh lặng ngưng khí, giây phút gương Càn Khôn Nhân Quả sáng lên, lòng hắn đã nguội lạnh, hắn sẽ không vì việc này mà cho phép bất cứ chuyện gì làm phiền đến mình.
Hắn không phải kẻ nhẫn tâm nhưng hắn căn bản không quan tâm. Người không tồn tại trong kí của hắn thì không liên quan gì tới huyết mạch của hắn cả, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Cứ vậy, ba ngày trôi qua, hắn không hề bước ra khỏi cửa phòng, còn mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn căn bản không hề rời khỏi cổ thành ở phân điện thứ chín, khi đêm xuống bọn họ lại chạy tới đây nhìn nơi này từ xa mà mang theo hi vọng.
Và trong đêm đen tĩnh mịch, Lăng Tiêu vừa đi vào không lâu lại bị đánh bay ra khỏi lầu các, hắn ngã dưới chân Tiêu Tương đang luyện kiếm.
Lăng Tiêu đau đớn, toàn thân thảm hại vô cùng, đây đã là lần thứ ba hắn bị ném ra ngoài rồi nhưng mỗi lần vào trong định nói chuyện với Diệp Thành đều bị hắn đánh bay đi mà không nói lời nào.
“Ngươi…ngươi không sao chứ?”, nhìn bộ dạng thảm hại của Lăng Tiêu, Tiêu Tương chủ động nói chuyện với hắn lần đầu tiên.
Nghe vậy, Lăng Tiêu vừa định bò dậy thì không đứng dậy nữa, hắn nghiến răng nằm trên mặt đất: “Không ổn rồi, không ổn rồi, tiểu tử đó ra tay mạnh quá, đánh gãy xương đứt gân ta rồi, ta không đứng dậy nổi”.
Thấy vậy, Tiêu Tương mím môi, phất tay lấy ra một viên linh đan màu tím: “Đây là linh dược tạo cốt kiến mạch, ngươi ăn đi”.
“Cái này tốt”, Lăng Tiêu mỉm cười, hắn mặt dày nhận viên linh dược, thầm nhủ đòn này của Diệp Thành lại giúp hắn. Trong chốc lát hắn còn có suy nghĩ đó chính là mỗi ngày đều chạy vào lầu các một lần, mỗi lần bị Diệp Thành đánh bay ra ngoài thì đều nhận được sự thương xót của Tiêu Tương.
Hi hi hi…!
Nghĩ đi nghĩ lại, tên này bất giác mỉm cười. Sau khi hắn tỉnh lại từ suy nghĩ viển vông đó, Tiêu Tương đã về lầu các rồi.
“Bước đầu thành công”, Lăng Tiêu mỉm cười sau đó hắn chạy về tiểu viên của Diệp Thành và không quên nhìn căn phòng của Diệp Thành bằng ánh mắt cảm kích.
Không biết nếu Diệp Thành biết được chuyện này thì hắn sẽ thế nào. Nếu như biết suy nghĩ của Lăng Tiêu như vậy thì nói không chừng lần tới hắn còn ra tay mạnh hơn nữa.
Trời đất chìm vào im ắng.
Hự!
Không biết từ khi nào âm thanh này chợt vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng, Diệp Thành nhốt mình ba ngày trong căn phòng đã tiến giới, hắn từ cảnh giới Chân Dương tầng thứ nhất tiến giới tới cảnh giới Chân Dương tầng thứ hai.
Ngay sau đó, linh khí của đất trời ngưng tụ về tiểu viên bên này, hình thành nên vòng xoáy linh khí và được Diệp Thành hấp thu vào vùng đan hải.
Nửa tiếng sau, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu.
“Tiểu tử, được rồi đấy”, giọng Thái Hư Cổ Long chợt vang lên trong thần hải của hắn, vả lại khí tức còn gấp gáp: “Phong ấn quá mạnh, ta chỉ có thể ngưng tụ ra một phần sức mạnh long hồn thôi, có điều cũng đủ để ngươi dùng”.
“Được”, Diệp Thành lập tức nhảy xuống khỏi giường.
“Có việc này ta nhất định phải nói trước với ngươi”, Thái Hư Cổ Long nói: “Bí thuật này không phải chơi đâu, thử để biết thì được, đừng lún sâu, nếu không sẽ bị mất kiểm soát, ngươi rất có khả năng sẽ bị cuốn vào hố đen không gian”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn tĩnh lặng ngưng khí, đợi phần phân thân truyền sức mạnh long hồn cho mình.
Tiếp đó, Thái Hư Cổ Long đem sức mạnh của mình truyền vào chín phần phân thân của Diệp Thành rồi chín phần phân thân này lần lượt truyền sức mạnh cho bản tôn là Diệp Thành.
Diệp Thành giật mình, luồng sức mạnh long hồn mặc dù không lớn nhưng lại mang theo sức mạnh dồi dào.
“Bắt đầu”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn giơ tay xoè năm đầu ngón tay sau đó xoay chuyển sức mạnh Long hồn ngưng tụ trong lòng bàn tay, lòng nhẩm niệm môn pháp Thái Hư Động mà Thái Hư Cổ Long truyền cho mình.
Roẹt! Roẹt!
Ngay sau đó, lòng bàn tay hắn xuất hiện lôi điện, vị trí to bằng lòng bàn tay bắt đầu méo mó, không gian đang nứt lìa, nếu không phải có sức mạnh của Long hồn trấn giữ thì nhất định sẽ xuất hiện khe nứt không gian.
Diệp Thành không dám sơ xuất, hắn hết sức thận trọng, hắn dùng môn pháp Thái Hư tạo ra hố đen không gian, hi vọng có thể đả thông bức màn chắn ở đây.
Roẹt! Roẹt!
Trong căn phòng chỉ toàn âm thanh này vang lên, trên bàn tay Diệp Thành chỉ có một không gian nhỏ chừng bằng bàn tay, cứ thế bắt đầu xuất hiện, thông đạo dị thường dẫn tới hố đen không gian kia từ từ mở ra.
“Hay đấy”, Diệp Thành sáng mắt, hắn vẫn không dám sơ xuất.
Đột nhiên, sức mạnh long hồn trong lòng bàn tay hắn biến mất, ồ không đúng, nói chính xác là nó bị một luồng sức mạnh thần bí bên trong cơ thể hắn đẩy đi.
“Đây…”, Diệp Thành sững người: “Sức mạnh long hồn đâu?”
Rầm!
Rồi Diệp Thành chỉ cảm thấy một âm thanh chấn động trong thần hải khiến trước mắt hắn tối đen, suýt chút nữa thì hắn ngã ra đất.
Đầu Diệp Thành đau đớn dữ dội, hắn bất giác rít lên, hai tay vô thức ôm đầu, trên trán, từng đường gân xanh nổi lên bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
“Chuyện gì thế này?”, thông qua phần phân thân của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long nhìn thấy sự dị thường, kể cả là nó cũng không khỏi ngạc nhiên.
Hự!
Diệp Thành lại lần nữa rên lên, khuôn mặt hắn tái nhợt như giờ giấy, toàn thân ướt đầm mồ hôi.
Rầm!
Thần hải lại vang lên âm thanh dị thường khiến Diệp Thành quỳ sụp xuống đất, còn lúc này, mọi đau đớn đều dồn về bên mắt trái.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!