Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 399: Thiếu sót

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành ngồi xếp bằng trên đất, tĩnh tâm suy ngẫm về sự huyền diệu của Tiên Luân Thiên Đạo. 

Chín canh giờ sau, hắn mới thở ra một hơi mang theo tàn khí. 

Đột nhiên hắn hé mở mắt trái, bắt đầu ngưng tụ sức mạnh đồng tử. 

Tiên Luân Thiên Đạo, mở! 

Sau tiếng hô của hắn, mắt trái mở ra, ấn ký Tiên Luân trên đồng tử chuyển động, mà khoé mắt hắn cũng có tia máu rỉ ra. 

Đột nhiên một gợn sóng vô hình từ mắt trái hắn lan ra phía trước, mà nơi mắt trái hắn nhìn có tia sét xé toạc, không gian bắt đầu méo mó, sau đó từ từ hình thành một vòng xoáy, trung tâm vòng xoáy có một hố đen kích thước bằng một nắm đấm, còn có lực hút đáng sợ. 

Ngay sau đó, ấm trà trên bàn bị hút vào vòng xoáy. 

“Sao cái bàn không bị hút vào theo nhỉ?”, Diệp Thành ngừng sử dụng bí thuật, bất giác sờ cằm. 

“Đó là vì tu vi của ngươi quá yếu, chu vi vòng xoáy thiên đạo quá nhỏ”, Thái Hư Cổ Long lại bắt đầu lên tiếng: “Nếu tu vi của ngươi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn cũng đủ thì hố đen không gian trong trung tâm vòng xoáy thiên đạo có thể sẽ có kích thước từ ba đến năm trượng. Nếu sử dụng một cách khéo léo thì nó không chỉ hút được một cái bàn, mà còn có thể hút được cả một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ngay tại chỗ”. 

“Lợi hại vậy!”, Diệp Thành cảm thán. 

“Chứ ngươi nghĩ sao?”, Thái Hư Cổ Long thở dài: “Ta còn nhớ năm xưa có Tiên Vương của Thiên tộc, Tiên Luân Thiên Đạo của ông ta hút được cả triệu quân Thần tộc, suýt nữa làm cho Chuẩn đế của Thần tộc khóc thét”. 

“Triệu… Triệu quân”, Diệp Thành nuốt nước bọt: “Giết người không thấy máu là đây chứ đâu!” 

“Nhưng Thần tộc cũng có người có đại thần thông, hắn lại đưa được những người bị hút vào hố đen không gian ra ngoài”, Thái Hư Cổ Long ung dung lên tiếng: “Nhưng kết cục của Tiên Vương Tiên tộc rất thảm. Ông ta tạo ra Tiên Luân Thiên Đạo to như thế đã vượt qua phạm vi sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn, vì thế một bên Tiên Luân Nhãn đã bị phá huỷ ngay tại chỗ”. 

“Cảm giác thế giới này điên rồi”, Diệp Thành lại bắt đầu hít vào ngụm khí lạnh mà cảm thán. 

“Cố lên, con đường của ngươi còn rất dài”. 

“Ta hiểu”, Diệp Thành cười vui vẻ, sau đó chạy tới bên cửa sổ, mở cửa ra. 

Hế? 

Vừa mở cửa sổ, hắn đã thấy Tiêu Tương và Lăng Tiêu đang so tài trong tiểu uyển sát vách, mặc dù vẻ mặt Tiêu Tương vẫn lãnh đạm như trước nhưng ít nhất trong đôi mắt đẹp đã có chút dịu dàng. 

“Tiểu tử này được lắm!”, Diệp Thành sờ cằm: “Xem ra mấy ngày nay ngươi rất cố gắng”. 

Nói xong hắn dời mắt, nhìn chằm chằm cây linh quả trong khu vườn nhỏ của mình. 

Cây linh quả phát ra hào quang rực rỡ, mỗi cành lá đều phát sáng, nhất là linh quả trên đó, quả nào cũng trong suốt như pha lê, nhìn mà nhỏ dãi. 

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cành lá đung đưa, chầm chậm rơi xuống. 

Mà lúc này, mắt Diệp Thành cũng loé lên một tia sắc bén, mắt trái hắn lại thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, mục tiêu chính là cành lá kia. 

Đột nhiên, khoảng không gian nhỏ đó bị tia chớp xé toạc, không gian bắt đầu biến dạng, hình thành một vòng xoáy thiên đạo, trung tâm vòng xoáy có một hố đen, vòng xoáy xoay chuyển, mảng lá cây lập tức bị cuốn vào trong hố đen không gian. 

Diệp Thành ngừng sử dụng thần thông, giơ tay bắn ra một viên đá nhỏ, viên đá bay ra năm sáu mươi trượng. 

Mà khi viên đá nhỏ sắp rơi xuống, ấn ký Tiên Luân trên mắt trái của hắn lại chuyển động, viên đá nhỏ cách năm sáu mươi trượng kia bị vòng xoáy thiên đạo hút vào hố đen không gian. 

“Năm sáu mươi trượng là giới hạn tối đa về khoảng cách của Tiên Luân Thiên Đạo”, Diệp Thành lẩm bẩm một mình. 

“Mình mới chỉ sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo để hút vật thể, nếu là tu sĩ thì vòng xoáy nhỏ thế này không thể cuốn được một người vào trong”. 

“Còn một thiếu sót nữa là rất khó để chuẩn xác và nhanh chóng di chuyển một vật vào hố đen không gian, sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn cũng bị tiêu hao nhiều hơn”. 

“Xem ra đúng là tu vi của mình còn quá tệ”, Diệp Thành sờ cằm: “Muốn kéo dài khoảng cách cực hạn mà Tiên Luân Thiên Đạo có thể đạt tới, mở rộng phạm vi của vòng xoáy thiên đạo, chuẩn xác và nhanh chóng di chuyển đồ vật thì phải nâng cao tu vi đã”. 

“Vẫn cần luyện tập lâu dài!”, Diệp Thành bất giác sờ lên mắt trái. 

“Diệp Thành”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì Sở Huyên đã mở cửa bước vào. 

“Sư phụ, mấy ngày không gặp, có phải người nhớ con rồi không?”, Diệp Thành ẩn Tiên Luân Nhãn đi rồi nhảy nhót chạy tới. 

“Đúng đó! Nhớ ngươi rồi!”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thành: “Năm ngày rồi ngươi không ra ngoài, vi sư thật sự sợ ngươi làm chuyện gì ngốc nghếch!” 

“Xem người nói kìa, đồ nhi của người là kiểu người nghĩ quẩn vậy sao?” 

“Đúng là không phải”, Sở Huyên tìm một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống, sau đó nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú: “Ngươi nói thật đi, có phải ngươi đã biết mình là người của Hạo Thiên thế gia từ trước rồi không?” 

“Con không biết”, Diệp Thành nói rất thoải mái: “Con không phải người của Hạo Thiên thế gia, trước đây không phải, bây giờ không phải, sau này cũng không phải”. 

“Sư phụ hiểu rồi”, Sở Huyên cười khẽ: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dòng máu trong người ngươi là của Hạo Thiên thế gia, đây là sự thật không thể chối cãi. Dù ngươi có thừa nhận không thì ngươi cũng là người của Hạo Thiên thế gia”. 

Diệp Thành không nói gì mà chỉ lấy bình rượu ra, nhàn nhã uống một hơi. 

“Họ đi rồi”, thấy Diệp Thành như vậy, Sở Huyên cười khẽ, sau đó phất tay lấy ra một tấm lệnh bài, trên lệnh bài còn khắc hai chữ Hạo Thiên: “Hạo Thiên Huyền Chấn bảo ta đưa cho ngươi thứ này, đây là lệnh bài gia chủ của ông ta, có lệnh bài này, ngươi có thể hưởng chế độ đãi ngộ của gia chủ ở bất kỳ phân điện nào của Hạo Thiên thế gia”. 

“Sư phụ giữ đi!”, Diệp Thành ung dung đáp. 

Sở Huyên mỉm cười, đặt lệnh bài lên bàn: “Có một số lời, ngươi không muốn nghe nhưng vi sư vẫn phải nói. Chuyện này là Hạo Thiên Huyền Chấn sai, ngươi có thể hận ông ta, oán ông ta, mà ngươi cũng nên làm vậy, nhưng ngươi không được oán hận mẫu thân mình, chẳng than nương nào nỡ nhẫn tâm bỏ lại con mình cả”. 

“Con hiểu”, Diệp Thành cười, nhưng nụ cười lại có vẻ cô đơn. 

“Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa”, Sở Huyên nhẹ nhàng mỉm cười: “Khi nào ngươi muốn về thì về, không muốn về, sư phụ cũng không ép, ép ngươi cũng vô ích!” 

“Con thích nghe lời này”, Diệp Thành toét miệng cười. 

“Vậy bây giờ nói về hai người ở bên sát vách đi!”, Sở Huyên nhìn tiểu uyển sát vách qua cửa sổ, thấy Lăng Tiêu đang truyền linh dịch cho Tiêu Tương: “Hai người họ thế nào rồi?” 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận