Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 402: Ngươi cầu xin ta đi

Sáng sớm, khi ánh mặt trời còn chưa chiếu rọi khắp mặt đất, Lăng Tiêu đã đạp tung cửa phòng Diệp Thành. 

Diệp Thành giật mình nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường, thấy người tới là Lăng Tiêu mặt hắn tối sầm cả lại: “Ngươi bị bệnh à?” 

“Không thể phủ nhận ta có phần thất lễ”, Lăng Tiêu ho hắng sau đó đưa miếng ngọc giản cho Diệp Thành: “Này, có người nhờ ta đưa cho ngươi cái này, nói không chừng là đồ tốt đấy”. 

Nói rồi, Lăng Tiêu cứ thế nhảy ra khỏi cửa sổ sau đó chạy một mạch về tiểu uyển bên cạnh. 

Phía này, Diệp Thành nhận lấy miếng ngọc giản, hắn lật qua lật lại rồi mới dùng lực. 

Rắc! 

Miếng ngọc giản bị bóp nát, tiếp đó, một cảnh tượng hiện lên trong đầu hắn: “Đó là chiến trường cổ ở thế giới người phàm, trên chiến trường cổ có một phong tướng đài, trên phong tướng đài có một trụ đá sừng sững, trên trụ đá là một thiếu nữ chừng mười hai, mười ba tuổi đang bị trói lại. 

Tịch Nhan! 

Nhìn thấy dung mạo của thiếu nữ đó, Diệp Thành chợt nhảy dựng lên, đôi mắt hắn hiện lên cái nhìn lạnh lùng. 

“Diệp Thành, muốn cứu đồ đệ của ngươi thì tới vùng đất Tề Lỗ của Yên Quốc”, ngay sau đó, cảnh tượng kia biến mất, trong thần hải Diệp Thành vang lên giọng nói trầm khàn: “Nhớ lấy, chỉ được đến một mình, ha ha ha…” 

“Doãn Chí Bình”, Diệp Thành nghiến răng, sau đó hắn quay người và nhảy ra khỏi ô cửa sổ, cứ thế đạp lên phi kiếm và bay về một hướng, Diệp Thành biến mất nhanh chóng. 

“Có chuyện gì thế chứ?”, thấy Diệp Thành vội vã như vậy, Lăng Tiêu ở bên dưới cảm thấy bất ngờ. 

“Nhìn thần sắc của Diệp sư đệ khó coi như vậy, hay là nói với Sở Huyên sư thúc một tiếng?”, Lăng Tiêu khẽ lẩm bẩm. 

“Muội nghỉ ngơi chút đi, ta đi tìm sư thúc”, Lăng Tiêu cười nói rồi quay người chạy đi. 

Nhìn bóng dáng Lăng Tiêu chạy đi, Tiêu Tương ở phía sau bất giác nở nụ cười hiền từ, có điều khi cơn gió thổi bay mái tóc để lộ chữ “thù” trên đầu, mặt cô lại mang vẻ tự giễu. 

Phía này, Diệp Thành toàn thân khí huyết sục sôi giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, sát khí lạnh băng của hắn không thể nào kiềm chế lại nổi. 

Hắn không thể ngờ mình đã bị đuổi tới phân điện thứ chín rồi mà Doãn Chí Bình còn không buông tha cho mình, dám bắt Tịch Nhan để ép hắn xuất hiện. 

Giết! Giết! Giết! 

Trong thần hải của Diệp Thành là những tiếng gào thét khiến đôi mắt hắn đỏ lừ. 

Nước Yên là một đất nước người phàm trong phạm vi của thế lực Hằng Nhạc, diện tích biên cương rộng hơn gấp đôi nước Triệu, vì Hoàng Đế nước Yên nam chinh bắc chiến nên để lại rất nhiều chiến trường cổ còn vùng đất Tề Lỗ là một trong số đó. 

Lúc này, ở vùng đất Tề Lỗ cát bụi mịt mờ, tiếng gió rít vù vù giống như oan hồn oán thán, nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy được những bộ xương khô chồi lên khỏi lớp cát vàng. 

Ở phía xa, trên phong tướng đài cũ nát, Tịch Nhan nhoà nước mắt bị trói trên trụ đá. 

“Không vội, sư phụ của ngươi sẽ tới đón ngươi”, bên trụ đá là một cái ghế vua, Doãn Chí Bình nhàn nhã ngồi đó, hắn vừa xoay xoay chiếc nhẫn trên tay vừa cười giễu cợt. 

Hu hu…! 

Tịch Nhan định nói gì đó nhưng bị chiếc khăn chặn ngang miệng, nước mắt dàn dụa lã chã rơi. 

Rầm! 

Ngay sau đó, bầu hư không như nổ tung cuốn theo mây khói mịt mờ, trời đất biến sắc. 

“Doãn Chí Bình, ngươi đáng chết”, tiếng động rầm trời vang lên, Diệp Thành đứng trên đám mây tiên hoả vơi sát khí đằng đằng. 

“Kìa, sư phụ của ngươi tới rồi đấy”, thấy Diệp Thành, Doãn Chí Bình bật cười để lộ hàm răng trắng bóc, khuôn mặt hết sức tôi độc. 

Trong khi hắn lên tiếng, Diệp Thành đã nhanh chóng sát phạt tới, sát khí đằng đằng khiến hắn suýt chút nữa thì ra tay, nhưng vì sự an toàn của Tịch Nhan, hắn vẫn cố kiềm chế lại, nhìn chằm chằm vào Doãn Chí Bình. 

“Đừng đứng cao như thế, xuống đây nói chuyện”, Doãn Chí Bình nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt giễu cợt: “Ta không thích ngẩng đầu nói chuyện. 

Nghe vậy, đôi mắt Diệp Thành lại hiện lên ánh nhìn sắc lạnh nhưng hắn không nói gì. Bịch một tiếng, Diệp Thành bay từ trên trời xuống, hắn đứng sừng sững bên dưới phong tướng đài: “Không phải ngươi muốn ép ta xuất hiện sao? Ta tới rồi, thả Tịch Nhan đi”. 

“Vội gì chứ?”Doãn Chí Bình nhàn nhã đứng dậy, hắn vặn cổ, những ngón tay dài liên tục vân vê trên khuôn mặt xinh đẹp của Tịch Nhan: “Ha ha ha, một tiểu cô nương thật đáng yêu”. 

“Bỏ bàn tay ngươi ra”, Diệp Thành gằn lên phẫn nộ. 

“Ngươi xin ta đi”, Doãn Chí Bình nói rồi không quên ghé sát khuôn mặt Tịch Nhan sau đó hít hà và nhếch miệng cười để lộ hàm răng trắng bóc: “Mùi hương của gái còn trinh, thật thơm”. 

“Ta xin ngươi, thả cô bé ra”, thấy vậy, Diệp Thành ở bên dưới cuối cùng cũng bỏ đi sự cao ngạo của mình, hắn chỉ hi vọng Doãn Chí Bình thả Tịch Nhan đi, như vậy thì việc tiếp theo dễ dàng xử lý hơn rất nhiều. 

“Ta không thích người khác yêu cầu ta”, Doãn Chí Bình không hề nhìn Diệp Thành, hắn vẫn hít hà mùi hương trên cơ thể Tịch Nhan. 

Hu hu hu…! 

Tịch Nhan lắc đầu quầy quậy, cô nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt nhoà nước mắt. 

Diệp Thành mỉm cười với cô nhưng “bịch” một tiếng trên nền đất: “Cầu xin ngươi, tha cho Tịch Nhan”. 

Đột nhiên Tịch Nhan thẫn thờ, người thanh niên đang quỳ bên dưới với bộ dạng hèn mọn kia in sâu trong đôi mắt cô ngay vào giây phút này. 

Hu hu hu…! 

Thế rồi Tịch Nhan lắc đầu dữ dội, cô cố gắng vùng vẫy, nước mắt lã chã rơi. 

Ha ha ha…! 

Phía này, Doãn Chí Bình bật cười không hề kiêng kị, hắn cứ thế cười, cứ thế cười không ngừng, trong đôi mắt hiện lên cái nhìn hung tàn, khoé miệng cười tôi độc: “Diệp Thành, ngươi sẽ không ngờ có ngày ngươi quỳ dưới chân ta như một con chó phải không?” 

“Cầu xin ngươi, thả Tịch Nhan đi”, khuôn mặt Diệp Thành hết sức bình tĩnh, giọng nói mang theo ngữ khí khẩn cầu. 

“Dễ thôi, dễ thôi”, Doãn Chí Bình mỉm cười chỉ ra một đạo u mang. 

Phụt! 

Ngay lập tức, trên vai Diệp Thành xuất hiện lỗ hổng trào máu, chỉ là hắn chưa kịp hành động gì. 

“Cảm giác này thật thú vị”, Doãn Chí Bình lại bật cười, hắn không ngừng vung tay, mỗi một đạo u mang trong tay cứ thế bắn về phía Diệp Thành. 

Phụt! Phụt! Phụt! 

Sau tiếng máu bắn ra, trên cơ thể Diệp Thành không ngừng xuất hiện vết thương, không tới mười giây hắn đã hoá thành người máu. 

Thế nhưng hắn vẫn không hề di chuyển như thể không biết đớn đau, vẻ mặt vô tình như tượng đá. 

Hu hu hu…! 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận