Chương 405: Đại Sở nhốn nháo
Xung quanh yên tĩnh, bốn phương tám hướng đều có bóng người dày đặc, ánh mắt ai cũng đều tập trung ở chính giữa.
Ở nơi đó, Sở Huyên như bị quỷ ám, cô ôm chặt Diệp Thành đã không còn hơi thở.
Không biết đến khi nào cô mới đứng dậy, cõng Diệp Thành trên lưng: “Sư phụ đưa con về nhà”.
Nhưng cô vừa cất bước, Linh Chân Thượng Nhân đã hờ hững bảo: “Ngươi có thể đi, nhưng hắn phải ở lại”.
Sở Huyên không trả lời, vẫn cất bước rời đi.
Thấy thế, Linh Chân Thượng Nhân nheo mắt, lập tức giơ bàn tay ra túm lấy Sở Huyên.
Nhưng tay ông ta vừa đưa vào hư không đã bị một chưởng của lão già Gia Cát Vũ đánh bật.
“Linh Chân, ngươi có ý gì? Người đã chết rồi còn muốn cướp xác?”, lão già Gia Cát Vũ trừng mắt nhìn Linh Chân Thượng Nhân.
“Hắn là ma”, Linh Chân Thượng Nhân lạnh lùng trả lời: “Cho dù chết cũng không thể giữ lại trên đời”.
“Đúng, ma quỷ như hắn nên bị thiêu giữa đất trời, hiến tế một cách quang minh chính đại”, Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề ở Nam Cương cũng lạnh lùng lên tiếng.
“Thi thể của hắn sẽ được treo ở nơi cao ngoài Chính Thiên Điện, để cho mọi người thấy kết cục khi thành ma”, Vương Thiên Nguyên của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên trầm giọng bảo.
“Tưởng chết là xong chuyện sao? Đâu có dễ thế”, trưởng lão Triệu Thanh của Thanh Vân Tông hừ lạnh.
“Phải lấy đầu hắn hiến tế những vong linh chết oan”, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông cười lạnh lùng.
“Không thể để hắn chết dễ dàng như vậy được”, lời của năm người lập tức dậy lên làn sóng hò hét.
“Hắn là ma thì thi thể cũng không được giữ lại trên đời”.
“Ma cái quái gì!”, lão già Gia Cát Vũ nổi đoá, gầm lên như sấm, tiếng gầm này mang theo sức mạnh của tu vi cùng với bí pháp linh hồn, lão vừa gầm một tiếng, người trong hư không ở bốn phương tám hướng đều ngã xuống.
“Gia Cát Vũ, lẽ nào ngươi định phạm lỗi sai tày trời?”, Linh Chân Thượng Nhân lạnh lùng khịt mũi.
“Đúng thế, vậy thì sao? Không phục thì tới đây đánh nhau!”, lão già Gia Cát Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Linh Chân Thượng Nhân.
“Trừ ma vệ đạo là trách nhiệm lớn nhất của Chính Khí Điện ta, ai ngăn cản, giết!”, giọng điệu của Linh Chân Thượng Nhân càng lúc càng lạnh, khí thế của cảnh giới Chuẩn Thiên cũng lên tới đỉnh điểm, chèn ép khiến hư không nổ ầm.
“Ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc?”, khí thế của lão già Gia Cát Vũ cũng lập tức xuất hiện, dường như còn trấn áp được Linh Chân Thượng Nhân.
Mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, Tiêu Phong cũng lần lượt thể hiện khí thế.
Thấy vậy, Ngô Trường Thanh, Tề Chấn Thiên, Triệu Thanh, Vương Thiên Nguyên cũng lấy binh khí ra, người từ khắp mọi hướng cũng thể hiện khí thế, bầu không khí lập tức ngột ngạt đến cực điểm.
Lúc này, Đan Thần vẫn luôn bất động bắt đầu đưa mắt nhìn quanh: “Đan Thành ta muốn đưa Diệp Thành đi, có ai phản đối không?”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, Đan Thần can thiệp rồi! Ông ta can thiệp vào nghĩa là cả Đan Thành can thiệp vào, vậy thì phải cân nhắc thật kỹ.
Đan Thành là nơi nào? Là nơi tập trung hơn một nửa số luyện đan sư của Đại Sở, sức kêu gọi của luyện đan sư cực kỳ lớn, đụng đến ai chứ không đụng đến luyện đan sư! Đụng đến ai chứ không động đến Đan Thành!
Lập tức có hơn tám phần mười số người đột ngột giảm khí thế.
“Đan Thần, không phải Đan Thành không tham gia vào tranh chấp giữa các phái ở Đại Sở sao?”, Linh Chân Thượng Nhân cười khẩy nhìn Đan Thần.
“Ta không có hứng với tranh chấp của các ngươi”, Đan Thần nhẹ giọng cất lời, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Nhưng Diệp Thành được phong là Đan Thánh của Đan Thành, còn là đệ tử ký danh của Đan Thành, ta đưa hắn đi, ngươi có ý kiến gì không?”
“Ngươi…”, Linh Chân Thượng Nhân hít sâu một hơi, khuôn mặt già nua lập tức tái xanh.
“Đi”, Đan Thần dẫn đầu đi về một hướng, ông đi tới nơi nào, hầu hết mọi người đều rất biết ý nhường đường cho ông.
Phía sau ông là Sở Huyên đang cõng Diệp Thành, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng đi theo, trước khi đi họ còn nhìn một lượt những người trong hư không, trong mắt còn bắn ra tia sáng lạnh lẽo.
“Lão tử nhớ mặt từng người các ngươi rồi đấy”, khi lão già Gia Cát Vũ rời đi, ông ta cũng nhìn một lượt đám người.
Sau khi mọi người đi, Linh Chân Thượng Nhân khịt mũi, xoay người bỏ đi.
Mà những bóng người trên hư không cũng bắt đầu giải tán.
Ngô Trường Thanh, Tề Chấn Thiên, Triệu Thanh và Vương Thiên Nguyên khi rời đi nhìn nhau đầy ẩn ý, khoé miệng ai cũng nở nụ cười giễu cợt, bọn họ không quan tâm đến thi thể, dù sao Diệp Thành cũng đã chết rồi.
Sung sướng! Cực kỳ sung sướng!
Nhìn đám người rời đi, Doãn Chí Bình lại nở nụ cười man rợ và hả hê, để lộ hàm răng trắng bóc: “Thái Hư Cổ Long, cách này của ngươi thật hay!”
A!
Ở dưới mặt đất, Thượng Quan Ngọc Nhi ngã nhào vào vòng tay một trưởng lão của nhà họ Quan, nước mắt dàn dụa: “Thúc tổ, tim Ngọc Nhi đau quá!”
“Sao huynh có thể…”, ở bên kia khoảng không, Cơ Tuyết Băng ngây dại đứng đó, ngơ ngác nhìn về hướng Dương Đỉnh Thiên và những người khác rời đi, không biết cách bao xa nhưng dường như cô ta vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng toàn thân đẫm máu trên lưng Sở Huyên.
Đột nhiên, trong mắt Cơ Tuyết Băng trào nước mắt, ngưng tụ thành sương giá dưới ánh trăng.
“Bà ơi, hắn chết rồi!”, trong Vạn Hoa Cốc, Bích Du run rẩy, hai tay ôm gối, mặt đầy nước mắt.
“Sao… Sao lại chết rồi?”, trong phân điện thứ chín của Hằng Nhạc, Lăng Tiêu và Tiêu Tương đang chăm chỉ tu luyện, sau khi nghe thấy tin này đều im lặng, Lăng Tiêu giang hai tay ôm Tiêu Tương vào lòng.
“Sư tỷ, sao huynh ấy có thể chết chứ? Sao huynh ấy có thể chết chứ?”, trong Đan Thành, Lạc Hi nhào vào lòng Huyền Nữ, khóc nức nở.
Huyền Nữ im lặng, nhìn về hướng Hằng Nhạc Tông, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ phức tạp.
Cái gì? Diệp Thành chết rồi?
Chẳng mấy chốc chuyện của Nam Sở như được chắp thêm đôi cánh, truyền khắp Bắc Sở, Bắc Sở lập tức bùng nổ.
“Chuyện gì vậy? Sao có thể nói chết là chết như thế?”, ai nghe thấy tin này cũng bàn tán xôn xao.
“Nghe nói hắn thành ma rồi, còn giết rất nhiều người nên mới bị thế lực từ tứ phương của Nam Sở hợp lực tiêu diệt”, có người biết chuyện kể lại.
“Một nam tử hán rắn rỏi bị găm trên vách Quan Thiên, sau đó bị bắn từng mũi tên vào người cho đến chết, từ đầu đến cuối hắn đều không kêu một tiếng, chậc chậc…”
“Trời ơi, ác vậy!”
“Vậy vẫn chưa là gì”, có người tiếp lời: “Nghe nói sau khi Diệp Thành chết, sư phụ hắn định đưa thi thể hắn đi, nhưng thế lực tứ phương không chịu! Họ muốn ngũ mã phanh thây thi thể hắn, suýt nữa đã đánh nhau rồi ấy chứ. Cuối cùng tiền bối Đan Thần của Đan Thành can thiệp vào mới không đánh nữa”.
“Đúng là không thể tin được! Sao Diệp Thành lại thành ma chứ? Thiên phú của hắn yêu nghiệt như vậy mà, chậc chậc”.
“Thật đáng tiếc”, có người thầm thở dài: “Nhân tài biết bao nhiêu thế lực muốn lôi kéo, cuối cùng lại gặp chuyện ở Hằng Nhạc Tông, nếu Diệp Thành rời khỏi Hằng Nhạc sớm, chưa biết chừng sẽ không có chuyện này”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!