Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 406: Truyền thuyết về Tiên Luân 

Tại Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông. 

Trong Ngọc Nữ Các, Diệp Thành nằm trên giường ngọc băng, không chút hơi thở, không có nhịp tim, không có dấu hiệu của sự sống, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng hình người, nằm im bất động. 

Bên cạnh giường, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, Đan Thần, Tiêu Phong, Gia Cát Vũ đứng nghiêm, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. 

“Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy, a…”, Sở Linh xuất quan chạy tới trước giường băng ngọc, cô khóc nước mắt đầy mặt, nằm bò bên giường nắm chặt bàn tay lạnh băng của Diệp Thành, khóc đau thấu tim gan: “Ta còn chưa làm tân nương của ngươi, sao ngươi có thể chết chứ?” 

Sở Huyên không như cô ấy, cô tựa như tượng băng, đứng yên không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu, đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ, lặng lẽ nhìn Diệp Thành đã chết, đôi môi đỏ hồng, khoé miệng còn rỉ ra một tia máu. 

Thấy Sở Huyên và Sở Linh như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy áy náy và tự trách. 

Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến họ trở tay không kịp, khi đến nơi thì đã quá muộn, may mà cuối cùng họ vẫn đưa được thi thể Diệp Thành về. 

“Biết trước thì ngày hôm đó ta đã cưỡng ép đưa hắn đi”, lão già Gia Cát Vũ siết chặt tay. 

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”, Đan Thần nhẹ giọng lên tiếng, quay đầu nhìn Dương Đỉnh Thiên: “Dương Đỉnh Thiên, ta mời hắn ba lần đều bị từ chối, hắn không chịu rời khỏi Hằng Nhạc, vậy mà Hằng Nhạc ông bảo vệ hắn thế này sao?” 

Trước những lời trách móc của Đan Thần, Dương Đỉnh Thiên chỉ im lặng, máu đã thấm đẫm nắm tay trong ống tay áo, sự áy náy và tự trách như từng mũi dao cứa vào tâm hồn vốn đã vụn vỡ. 

Hừ! 

Đan Thần hừ lạnh rồi đột ngột quay người đi, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành trên giường băng ngọc, đôi mắt tinh tường bỗng trở nên đục ngầu khiến ông thoáng chốc già đi rất nhiều. 

“Chết tiệt, thật sự khiến lòng người nguội lạnh”, lão già Gia Cát Vũ lạnh lùng liếc Dương Đỉnh Thiên, sau đó cũng xoay người biến mất. 

Sau khi họ đi, Dương Đỉnh Thiên cũng nhìn Diệp Thành lần cuối rồi đi ra ngoài, sau khi ra khỏi Ngọc Nữ Các, sát khí lạnh lẽo trên người ông mới xuất hiện: “Điều tra, điều tra thật kỹ cho ta”. 

… 

Ở Chính Dương Tông, Thành Côn nở nụ cười gằn, trong mắt còn le lói tia sáng u ám: “Đây là kết cục của việc đụng đến Chính Dương Tông”. 

“Truyền tin cho Hư Viêm, dù bằng giá nào cũng phải cướp được thi thể của Diệp Thành”, ngay sau đó một giọng nói truyền ra từ nơi sâu trong Địa Cung. 

“Pháp lão, người đã chết rồi, lấy thi thể hắn thì có ích gì?” 

“Thứ ta muốn… là mắt trái của hắn”. 

… 

Diệp Thành cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đung đưa qua lại theo làn gió. 

Trong vô thức, hắn từ từ mở mắt. 

Đập vào mắt là một thế giới trắng xoá, mây mù bay lượn, không nhìn thấy tận cùng. 

“Đây… Đây là đâu?”, Diệp Thành ngơ ngác. 

Chẳng mấy chốc, vẻ ngơ ngác trong mắt hắn dần biến mất, lý trí hỗn loạn khôi phục, lúc này hắn mới nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước: Đến Tề Lỗ cứu Tịch Nhan, phẫn nộ thành ma, bị thế lực tứ phương giết chết… 

Nghĩ đến đây, hắn mới bất giác nhìn cơ thể mình từ trên xuống dưới, hắn phát hiện cơ thể mình là hư ảo, nói chính xác hơn là trạng thái của thể linh hồn, nhưng thể linh hồn lại mờ nhạt gần như trong suốt. 

“Mình chết rồi sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm. 

“Mình đã chết rồi”, thoáng chốc hắn lại buồn rầu. 

“Vậy đây là Âm Tào Địa Phủ à?”, sau khi cho rằng mình đã chết, Diệp Thành lại nhìn về thế giới sương mù trắng xoá mình đang ở, nếu đã chết thì hắn chỉ có thể nghĩ đến Âm Tào Địa Phủ. 

“Địa Phủ cái đầu ngươi ấy!”, không ngờ hắn lẩm bẩm thôi mà lại có hồi âm, hơn nữa còn cực kỳ mạnh mẽ, chấn động khiến cơ thể linh hồn của hắn run lên kịch liệt. Điều kỳ lạ là giọng nói này rất mờ ảo, không tìm thấy nơi phát ra âm thanh. 

“Thái Hư Cổ Long, là ngươi sao?”, mặc dù không tìm được nơi phát ra âm thanh, nhưng Diệp Thành vẫn lập tức nghe ra là giọng ai. 

“Nói nhảm”, tiếng mắng này vẫn hùng hồn, nhưng đã khẳng định được suy đoán của Diệp Thành, giọng nói ấy chính là của Thái Hư Cổ Long. 

“Ngươi… Ngươi cũng chết rồi?”, Diệp Thành sửng sốt. 

“Chết tiệt, lão tử vẫn sống tốt”, Thái Hư Cổ Long lại mắng hắn. 

“Không đúng!”, Diệp Thành thảng thốt: “Ta đã chết rồi sao ngươi vẫn nói chuyện được với ta? Lẽ nào ngươi còn biết tiên thuật truyền âm từ trần gian đến âm phủ?” 

“Vớ vẩn, trần gian và âm phủ không ở cùng một nơi, lão tử làm gì có thần thông vượt qua âm dương? Ta thông qua chín phân thân của ngươi làm phương tiện thi triển bí pháp, truyền âm cho ngươi”. 

“Thì ra là vậy, ta… chờ đã…”, Diệp Thành nói được một nửa lại dừng, dường như nghĩ ra điều gì, hắn hỏi dò: “Vừa nãy ngươi dùng chín phân thân của ta làm phương tiện truyền âm?” 

“Đúng!” 

Đột nhiên Diệp Thành sững người: “Ta… Không phải ta đã chết rồi sao? Bản thể đã chết, theo lý mà nói phân thân của ta cũng sẽ tiêu tán theo chứ!” 

“Vấn đề là ngươi vẫn chưa chết”. 

“Chưa… Chưa chết”. 

“Người truyền Tiên Luân Nhãn cho ngươi không cảnh báo ngươi không được sử dụng Tiên Luân Nhãn vào đêm trăng tròn à?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành, giọng nói mơ hồ ẩn chứa nhiều ý tứ sâu xa. 

Nghe vậy, Diệp Thành gãi đầu, lúc này mới nhớ tới lời cảnh cáo của Khương Thái Hư khi truyền Tiên Luân Nhãn cho mình, đó là vào đêm trăng tròn không được sử dụng Tiên Luân Nhãn, còn lý do tại sao thì ông ta không kịp nói. 

Chỉ là lúc đó tình thế nguy cấp, hắn còn không có ý định giữ mạng sống thì sao còn quan tâm đến việc có phải đêm trăng tròn hay không? 

“Đêm trăng tròn không được sử dụng Tiên Luân Nhãn là vì có cấm kỵ gì sao?”, Diệp Thành ngừng suy nghĩ miên man, hỏi Thái Hư Cổ Long điều mình thắc mắc. 

“Tất nhiên có cấm kỵ”, Thái Hư Cổ Long trả lời một cách chắc chắn, hơn nữa trong từng chữ đều có ẩn ý khiến Diệp Thành bất giác cảm thấy Thái Hư Cổ Long còn hiểu về Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhiều hơn cả mình. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận