Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 407: Một tháng

“Thời không?”, nghe hai từ này, Diệp Thành thẫn thờ, đó là lĩnh vực huyền diệu đến thế nào chứ, cho tới bây giờ hắn cũng không dám tin Tiên Luân Nhãn còn có sức mạnh nghịch thiên thế này. 

“Ngươi quả thực đã chết”, khi Diệp Thành còn đang bất ngờ thì giọng nói của Thái Hư Cổ Long lại vang lên: “Nhưng vào giây phút ngươi chết, Tiên Luân Nhãn nghịch chuyển thời không đưa linh hồn trước khi thành ma của ngươi vào thế giới mà cơ thể ngươi đang ở, còn thế giới hiện tại cơ thể ngươi đang ở chính là Ý Thức Giới của Tiên Luân Nhãn, người của Tiên tộc gọi nó là Tiên Hư Giới. 

“Ta không hiểu, ta của hiện tại đã là ta của trước khi thành ma thì tại sao ta lại có kí ức về sau: Truy sát Doãn Chí Bình, bị người của tứ phương vây giết, bị găm trên vách đá Quan Thiên, ta còn nhớ rất rõ ta chết trong lòng sư phụ giống như là một người khi mới hai mươi tuổi, tuyệt đối không có kí ức của năm ba mươi tuổi vậy”, Diệp Thành thắc mắc: “Lẽ nào trước sau có mâu thuẫn?” 

“Quả thực là mâu thuẫn”, nghe Diệp Thành nói vậy, Thái Hư Cổ Long không hề phản bác mà từ từ lên tiếng: “Ngươi là Diệp Thành trước khi thành ma, đương nhiên sẽ không có kí ức sau khi thành ma. Mặc dù ngươi không có nhưng Tiên Luân Nhãn có, Tiên Hư Giới là Ý Thức Giới của Tiên Luân Nhãn, thời không là do nó nghịch chuyển, cũng là nó đưa ngươi tới đây, những kí ức có liên quan sau khi thành ma đều tồn tại trong Ý Thức Giới của Tiên Luân Nhãn còn chủ nhân của Tiên Luân Nhãn như ngươi đương nhiên sẽ tiếp tục kế thừa phần kí ức này, ta nói như vậy ngươi có hiểu không?” 

Thái Hư Cổ Long từ từ giải thích nhưng Diệp Thành mộng mị đầu óc. 

Có lẽ vì biết Diệp Thành nhất thời chưa thể hiểu được nên Thái Hư Cổ Long im lặng, dù sao thì những sức mạnh cấm kị đó quá huyền diệu, đối với một tu sĩ ở cảnh giới hiện tại như Diệp Thành mà nói thì rất khó có thể hiểu tường tận. 

Hồi lâu không thấy Diệp Thành nói gì, cũng không thấy Thái Hư Cổ Long nói gì. 

Không biết mất bao lâu, tiếng hắng giọng khẽ khàng của Thái Hư Cổ Long phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Trên đời này có rất nhiều chuyện mâu thuẫn, có lẽ không thể giải thích được theo lí lẽ thông thường nhưng thế giới này lại rất kì diệu, có những chuyện đi lại với quy tắc thông thường, đây chính là điểm bá đạo của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.” 

Nói tới đây, Thái Hư Cổ Long dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Tiên Luân Nhãn mà ngươi biết chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi, nó được gọi với cái tên nghịch thiên chi nhãn và còn có thể giúp Tiên tộc hùng bá gần triệu năm ở thời Hoang Cổ, ngươi phải nhớ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không hề đơn giản như lời nói đâu”. 

“Vậy rốt cục hiện giờ ta đang ở trạng thái gì vậy?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn về phía trước mờ mịt. 

“Ngươi là Diệp Thành trước khi thành ma, ngươi có linh hồn nhưng không có thể xác, còn Diệp Thành bị găm đến chết trên vách đá Quan Thiên có thể xác nhưng lại không có linh hồn, thể xác đó dùng để chứa đựng linh hồn của ngươi”. 

“Hoá ra là vậy”. 

“Hiểu rồi sao?”, thấy Diệp Thành không còn cau mày nữa, Thái Hư Cổ Long mới cười nói. 

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành vẫn không thể tin nổi chuyện đi ngược lại với nhận thức nhưng hắn vẫn gật đầu tặc lưỡi. 

“Đã hiểu rồi thì nói xem giờ tình trạng của ngươi hiện tại thế nào?”, Thái Hư Cổ Long nói: “Mặc dù Tiên Luân Nhãn nghịch chuyển thời không cứu ngươi nhưng nó cũng bị trúng lời nguyền cho nên ngươi vẫn phải ở Tiên Hư Giới một thời gian”. 

“Đợi một thời gian, vậy bao giờ ta có thể ra ngoài?” 

“Đợi thôi, đợi tới ngày Tết trùng dương, Tiên Luân Nhãn tự khắc sẽ mở phong ấn”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên nói, sợ Diệp Thành nghe không hiểu nó lại giải thích tiếp: “Tiên Luân Nhãn bị trúng lời nguyền nên sức mạnh huyền dương mà nó mang theo đã thôn tính nó, vào ngày tết trùng dương, cũng chính là ngày khí thế chí cương chí dương của trời đất mạnh mẽ nhất và cũng là ngày mà sức mạnh huyền dương yếu nhất, Tiên Luân Nhãn bị khống chế có linh tính, nó sẽ chọn ngày này để giải trừ phong ấn, tận dụng luồng khí chí cương chí dương loại trừ sức mạnh huyền dương”. 

“Tết trùng dương, nói vậy là còn một tháng nữa?”, Diệp Thành thầm tính, hắn không quên khẩn cầu: “Sư phụ của con ơi, người phải trông chừng cơ thể xác thịt của con đấy, đừng để người khác cướp đi, người cũng đừng chôn con, con không muốn lúc linh hồn trở lại, cơ thể đã biến thành cái xác mục nát đâu”. 

“Chưa biết chừng cô ta sẽ đốt xác ngươi cũng nên”, nghe Diệp Thành lẩm bẩm khẩn cầu, Thái Hư Cổ Long không quên chọc hắn. 

“Ngươi còn nói nữa, rất có khả năng này đấy”, Diệp Thành cắn đầu ngón tay, nên biết rằng trong mắt mấy người phía Sở Huyên, Diệp Thành đã chết rồi, nếu như đốt xác hắn thì đúng là rắc rối to. 

Tiếp sau đó, Thái Hư Cổ Long lại chìm vào im lặng, cũng vì sự im lặng của nó nên mới khiến Diệp Thành nghĩ tới một người khác: Tịch Nhan. 

“Tịch Nhan, không biết sư phụ có phái người đi tìm con không, nơi đó nhất định rất lạnh lẽo”, nghĩ tới Tịch Nhan, Diệp Thành bất giác ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt tái nhợt, hắn còn sống nhưng Tịch Nhan lại mất rồi. Một kẻ làm sư phụ như hắn cuối cùng cũng không thể cứu được đồ đệ của mình. 

“Là ta không nên dẫn dắt con đi theo con đường tu tiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt hiện lên vẻ áy náy tự trách, nếu không phải hôm đó hắn để lại vài lời nói ở Hoàng cung nước triệu thì tiểu nha đầu quật cường Tịch Nhan cũng sẽ không vượt qua quãng đường xa xôi cả hàng chục nghìn dặm tới Hằng Nhạc Tông tìm hắn và càng không trở thành đồ đệ của hắn. 

Lúc này hắn vẫn nhớ như in dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, ngây thơ lãng mạn của Tịch Nhan, hắn cũng nhớ rõ mồn một cảnh tượng Tịch Nhan nằm trong lòng hắn. 

“Ta sẽ báo thù cho con”, Diệp Thành vô thức nắm chặt tay, trong đôi mắt hiện lên cái nhìn lạnh lùng: “Doãn Chí Bình, mạng của Tịch Nhan, mạng của tám nghìn người phàm ta sẽ tính từng món nợ với ngươi, ta sẽ dùng đầu ngươi để tế bái cho linh hồn của bọn họ trên trời cao”. 

“Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, nhà họ Tề ở Nam Cương, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên, các người dám bày mưu hãm hại ta, rồi có ngày ta sẽ bắt các ngươi phải trả cái giá bằng máu”. 

“Còn lão chó Linh Chân, ông đừng có sống tới lúc đó, ta sẽ từ từ nói chuyện với ông thế nào là chính, thế nào là ma”. 

Diệp Thành càng nghĩ, đôi mắt hắn càng lạnh dần. 

Lần này hắn không những nhìn thấy sự bẩn thỉu trong từng âm mưu mà còn trông thấy quá nhiều nguỵ quân tử đạo mạo trong dáng vẻ bề ngoài, bọn họ cao cao tại thượng, tự nhận mình là chính phái, nhưng lòng dạ còn đen bẩn hơn cả những ác ma. 

Vào giây phút này, Diệp Thành chợt cảm thấy mình quá ngây thơ, hắn đã đánh giá thấp quy luật sinh tồn trên đời này rồi. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận