Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)

Chương 408: Cho ngươi chút việc để làm

Trong màn đêm đen, Hằng Nhạc Tông lại không hề yên bình, có quá nhiều người biết tin Diệp Thành đã chết thì không thể nào chấp nhận nổi. 

“Sao hắn lại có thể thành ma?”, mấy người phía Tư Đồ Ngọc tụ tập lại dưới chân Ngọc Nữ Phong, người nào người nấy nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu. 

“Cho dù hắn thành ma cũng là ma lành”, Tạ Vân hít vào một hơi thật sâu, đường đường là nam nhi nhưng trong đôi mắt lại ngấn lệ. 

“Cả đám chó má”, Hùng Nhị nghiến răng, đôi mắt hiện lên cái nhìn lạnh lùng. 

“Không ngờ trước ngươi khi đi lại có thể uống với ngươi một bữa no say, cho dù đó là lần cuối cùng chúng ta uống cùng nhau”, Nhiếp Phong trước nay vốn rất kiệm lời cũng lên tiếng, nói rồi hắn không quên trút rượu trên mảnh đất của Ngọc Nữ Phong. 

“Không thể gặp lại ngươi được nữa rồi”, Tề Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ngọc Nữ Phong, đôi mắt nhoà lệ, dưới ánh trăng kết thành sương. 

Lần này Diệp Thành thật sự đã chết, tin tức này là chắc chắn vì xác của hắn ở Ngọc Nữ Các trong Ngọc Nữ Phong, bọn họ rất muốn thấy kì tích giống như lần trước khi Diệp Thành có thể thoát khỏi vòng sinh tử từ tay Đan Hồn. 

Có điều, mọi thứ dường như là không thể. Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều giống như bọn họ, những kẻ có thù với Diệp Thành như Cát Hồng, Triệu Chí Kính, Thanh Dương Chân Nhân, Tử Sam người nào người nấy đều cảm thấy sảng khoái. 

Trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, mười mấy bóng hình đứng sừng sững, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Doãn Chí Bình ở phía dưới. 

“Không biết chưởng môn sư bá gọi con tới đây là vì việc gì ạ?”, Doãn Chí Bình cố làm ra vẻ khó hiểu, lên tiếng hỏi Dương Đỉnh Thiên. 

“Việc ngươi làm mà còn muốn ta nói rõ ràng sao?”, Dương Đỉnh Thiên lạnh giọng chấn động cả đại điện, sát khí ngút trời bao phủ khắp tứ phương, áp lực mạnh mẽ dồn nén về phía Doãn Chí Bình. 

“Dương Đỉnh Thiên”, tiếg gằn bên ngoài đại điện vang lên, Thông Huyền Chân Nhân bước vào đại điện, theo sau ông ta còn có hàng trăm thái thượng trưởng lão. 

“Ngươi có bản lĩnh đấy”, Thông Huyền Chân Nhân lên giọng, uy nghiêm mạnh mẽ của một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên xuất hiện gạt đi áp lực đang đè nén trên người Doãn Chí Bình, đến cả Dương Đỉnh Thiên cũng phải lùi về sau. 

“Sư tôn, người nên hỏi hắn xem hôm nay hắn đã làm gì”, Dương Đỉnh Thiên sải bước về phía trước, mặt vẫn lạnh tanh. 

“Con làm gì, con không hề làm gì cả”, Doãn Chí Bình cố ra vẻ sợ hãi: “Con vẫn luôn ở trong địa cung của Hằng Nhạc Tông, rất nhiều đệ tử và trưởng lão chứng kiến, lẽ nào như vậy là sai?” 

“Ngươi nói dối”, Dương Đỉnh Thiên nạt nộ, sát khí lạnh lùng lại lần nữa hiển hiện. 

“Dương Đỉnh Thiên, ngươi coi như ta không tồn tại sao?”, Thông Huyền Chân Nhân nạt nộ làm chấn động cả đất trời. 

“Con coi người tồn tại nên mới lật khuôn mặt giả tạo ác ma của hắn”, Dương Đỉnh Thiên gằn lên: “Hắn dùng thủ đoạn tàn độc hãm hại Diệp Thành, hại đệ tử Hằng Nhạc Tông chết thảm”. 

“Đừng nhắc tới Diệp Thành với ta”, Thông Huyền Chân Nhân tức tối, vả lại cơn phẫn nộ còn khiến ông ta lớn giọng nghiến răng: “Hắn tu ma đạo, hắn là ma, hắn chết thì tốt, nếu hắn còn sống thì ta sẽ dùng một chưởng giết chết hắn. Chính phái như chúng ta sao lại có thể có tên đệ tử như vậy, đúng là nỗi ô nhục. Trước đây các ngươi còn muốn đưa hắn lên làm Thánh Tử, đúng là nực cười, thật nực cười”. 

“Hắn không phải ma”, Dương Đỉnh Thiên nói bằng giọng kiên quyết, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Thông Huyền Chân Nhân. 

“Không phải ma?”, Thông Huyền Chân Nhân phẫn nộ nhưng lại bật cười: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Tám nghìn mạng dân thường ở nước Sở là do ai giết? Đến cả những người phàm không chút sức mạnh cũng nỡ ra tay, không phải ma thì là gì?” 

“Đó là do có người hại hắn, những người phàm đó căn bản không phải do Diệp Thành giết…” 

“Được rồi, Dương Đỉnh Thiên”, Thông Huyền Chân Nhân cứ thế ngắt lời, ông ta bật cười lạnh lùng nhìn Dương Đỉnh Thiên: “Ngươi không cần giảo biện cho hắn nữa, là ma thì chính là ma, không ai có thể thay đổi được sự thật này. Bình Nhi, chúng ta đi”. 

Nói rồi, Thông Huyền Chân Nhân cứ thế quay người vả lại còn kéo theo cả Doãn Chí Bình, giây phút bọn họ bước ra khỏi đại điện, ông ta không quên nghiêng đầu hắng giọng: “Dương Đỉnh Thiên, ta dạy ra một đồ đệ như con thật khiến ta phải thất vọng, xem ra ta nên suy nghĩ lại xem con có thể làm chưởng giáo của Hằng Nhạc nữa hay không”. 

Hừ! 

Nói rồi, Thông Huyền Chân Nhân hắng giọng phất áo bước ra khỏi đại điện. 

Còn Doãn Chí Bình, giây phút bước ra khỏi đại điện, khoé miệng hắn nhếch lên tỏ vẻ giễu cợt. 

Sau khi bọn họ rời đi, Dương Đỉnh Thiên nắm chặt tay đứng sừng sững trên đại điện, ông ta phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về sau mấy bước, cố gắng gượng đứng vững và cười một cách thê lương: “Hằng Nhạc à, sớm muộn mày cũng bị huỷ trong tay bọn họ thôi”. 

……… 

Đêm khuya, dưới bầu trời đầy sao. 

Ở vùng đất của nước Yên và nước Tề Lỗ. 

Chiến trường cổ này về đêm vẫn mịt mờ bởi từng lượt cát cuộn bay, cơn gió lạnh buốt rít qua giống như tiếng lệ quỷ gào thét. 

Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy trong lớp cát vàng kia chôn vùi một thân hình nhỏ bé nhơ nhuốc máu, cô bé đã tắt hơi thở nhưng trước khi chết, trên khuôn mặt hãy còn hé nở nụ cười. 

Ngay sau đó, trên bầu trời đầy sao có một vệt sao sáng bay qua rơi trúng vào người cô bé. 

Tiếp đó, cơ thể cô bé run lên, những vết thương trên cơ thể nhanh chóng được liền lại, giữa trán còn xuất hiện một đạo phù văn hình mặt trăng. 

……… 

Phía trước chiếc giường Băng Ngọc ở Ngọc Nữ Phong, Sở Huyên và Sở Linh vẫn đứng đó thẫn thờ, mới qua một đêm mà mái tóc của bọn họ đã điểm thêm vài sợi bạc, khuôn mặt xinh đẹp thêm phần tiều tuỵ. 

“Chúng ta sẽ bảo vệ con”, giọng nói nghẹn ngào vang lên khiến bàn tay Sở Huyên đang nắm lấy tay Diệp Thành di chuyển lên khuôn mặt hắn. 

Cô vẫn còn nhớ trước khi Diệp Thành chết, bàn tay nhuốm đầy máu của hắn vẫn cố gắng dốc hết chút sức mọn cuối cùng muốn lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, ngặt nỗi trời xanh không nhân từ, bàn tay đó cuối cùng cũng buông thõng trong bất lực. 

Không biết nếu lúc này Diệp Thành mở mắt ra thì có khiến bọn họ sợ mất hồn không nữa. 

Trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành lại lần nữa khua tay muốn sờ vào khuôn mặt của hai người nhưng những gì hắn nắm được chỉ là đám mây mù. 

“Tiểu tử, ngươi cũng đang nhàn rỗi, ta cho ngươi chút việc để làm nhé”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng như nhìn ra tâm tư của Diệp Thành: “Ta truyền cho ngươi một bộ bí pháp linh hồn giết thời gian”. 

Bí pháp? 

Diệp Thành nghe hai từ này thì chợt sáng mắt lên. Bí pháp mà Thái Hư Cổ Long dạy đương nhiên khác thường, vả lại còn là bí pháp về phương diện linh hồn, đối với tu sĩ mà nói đó chính là bảo bối giá trị. 

“Bí thuật gì cơ?”, Diệp Thành tỏ vẻ khó hiểu. 

“Man Hoang Luyện Hồn, một bộ bí pháp luyện hồn”. 

“Man Hoang Luyện Hồn?”, nghe cái tên này, Diệp Thành bất giác gãi đầu, đôi mắt hắn đảo qua đảo lại, hắn lẩm bẩm: “Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?” 

“Quen sao?”, nghe vậy, Thái Hư Cổ Long cười nói: “Không sai, nó cũng có nguồn gốc như bí pháp Man Hoang Luyện Thể của ngươi, nói chính xác hơn thì có liên quan đến Hồn tộc và Man tộc”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận