Chương 409: Luyện hồn
Có được bí pháp, Diệp Thành lập tức khoanh chân ngồi trên mặt đất, hắn chìm vào trạng thái lĩnh hội bí pháp luyện hồn.
Sau khi lĩnh hội, Diệp Thành mới phát hiện ra Man Hoang Luyện Hồn và Man Hoang Luyện Thể quả thực có sự kì diệu như nhau.
Man Hoang Luyện Thể là bí pháp vô thượng tôi luyện cơ thể, luyện chí đại thành, kim cương bất hoại, tiền đề là người tu luyện bí pháp này cần có hoả diệm, hoả diệm này có thể là thú hoả, địa hoả, chân hoả, như vậy mới có thể khơi dậy bí thuật vận chuyển.
Còn Man Hoang Luyện Hồn chính là bí pháp vô thượng tôi luyện linh hồn, luyện chí đại thành, cương hồn thiết phách, điều kiện tu luyện nó chính là người tu luyện cần có lôi điện trong cơ thể, lôi điện này có thể là âm lôi, dương lôi, thiên lôi, thần lôi, như vậy mới có thể thành công khơi dậy sự vận chuyển của bí thuật.
Thái Hư Cổ Long truyền thuật luyện hồn này cho Diệp Thành thì nhất định đã nhìn ra Diệp Thành có thiên lôi, nếu không có thiên lôi thì cũng không có tác dụng.
“Man Hoang Luyện Hồn, thật hay”, mặc dù ở trạng thái nhắm mắt nhưng Diệp Thành vẫn tỏ vẻ bất ngờ, khoé miệng hắn khẽ mỉm cười.
“Bắt đầu”, sau khi Diệp Thành lẩm bẩm, linh hồn của hắn định thần trở lại, bí pháp vô thượng Man Hoang Luyện Hồn trong chốc lát được vận chuyển.
Tiếp đó, thiên lôi màu đen xuất hiện, từng đạo lôi điện giao nhau lướt trên linh hồn Diệp Thành, tiếng roẹt roẹt bá đạo của lôi điện cứ thế tôi luyện linh hồn Diệp Thành.
Hự…!
Ngay lập tức, trong Tiên Hư Giới vang lên tiếng rên rỉ đau đớn của Diệp Thành, linh hồn hắn méo đi, bị thiên lôi bá đạo tàn phá.
Mặc dù hắn đã dự đoán từ trước cơn đau đớn về linh hồn nhưng hắn đã coi nhẹ sự đau đớn này, nó thật sự khiến hắn phải mất sức hơn khi dùng Man Hoang Luyện Thể.
Có điều trải qua đau đớn cũng có thể nhận được món quá mà tạo hoá ban tặng.
Thiên lôi như lưỡi đao cứa vào linh hồn Diệp Thành, nó lại càng giống với cái búa sắt tôi luyện linh hồn Diệp Thành. Linh hồn hắn hết lần này tới lần khác được niết bàn trùng sinh và càng trở nên thuần tuý hơn.
“Tốt lắm”, mặc dù đau đớn khôn cùng nhưng Diệp Thành vẫn bật cười như thể đã quen với cơn đau này rồi, và cũng chính vì cơn đau đớn như vậy nên mới tôi luyện ý chí kiên định không chịu khuất phục của hắn.
“Hôm đó ta đặt tương lai vào ngươi, xem ra là một sự lựa chọn đúng đắn”, trong thế giới ngầm của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long tĩnh lặng quan sát chín phần phân thân của Diệp Thành như thể có thể thông qua chín phần phân thân này và nhìn thấy bản thể của Diệp Thành trong Tiên Linh Hư.
Mặc dù biết hắn chưa lâu nhưng Diệp Thành khiến nó đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Sự thực chứng minh nó rất có con mắt nhìn. Sự thể hiện của Diệp Thành ở cuộc so tài tam tông khiến người ta phải ngỡ ngàng, rõ ràng là một sự tồn tại nghịch thiên. Không có huyết mạch mạnh mẽ, không che giấu khả năng thiên bẩm, không có tu vi cùng tầng cảnh giới nhưng lại có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể.
“Khả năng của ngươi dù có tìm ở Đại Sở hay thậm chí tìm ở khắp trời đất này cũng khó kiếm được người thứ hai”.
“Có lẽ hàng trăm hàng nghìn năm sau ta sẽ vui mừng vì quyết định ngày hôm nay, vì ta có thể tận mắt chứng kiến sự vùng dậy của một Tiên Võ Đại Đế”, Thái Hư Cổ Long vẫn tĩnh lặng quan sát, trong đầu thầm nhủ.
Sau chín canh giờ, Diệp Thành mới từ từ mở mắt, lần đầu tiên luyện hồn thật sự khó khăn, hắn dùng chín canh giờ mới vận chuyển được một chu kì.
Có điều, cơn đau đớn mà Diệp Thành phải trải qua không phải không có thu hoạch gì, linh hồn hư ảo của hắn đã được tinh luyện và mạnh mẽ hơn rất nhiều, đặc biệt là sức mạnh linh hồn, sau một vòng luyện hồn, sức mạnh được tăng lên đáng kể.
“Bí pháp này quả không tồi”, Diệp Thành xoay cổ đứng dậy, mặc dù ở trạng thái thể linh hồn nhưng thần thái của hắn tốt lên trông thấy.
“Diệp Thành”, bên ngoài chợt vang lên âm thanh khiến Diệp Thành bất giác đưa mắt nhìn, hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi đang quỳ bên cạnh hắn khóc lóc, nước mắt ướt đẫm y phục của hắn.
“Không ngờ trong lòng cô, ta quan trọng đến vậy”, Diệp Thành bất giác mỉm cười, hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi bưng mặt khóc nức nở vì hắn khiến hắn chợt cảm thấy ấm lòng.
Ngoài Thượng Quan Ngọc Nhi ra thì Diệp Thành còn nhìn thấy Bích Du, khuôn mặt Bích Du trông có phần buồn đau, cô đứng trước giường Băng Ngọc, trong đôi mắt ngấn nước, sắc mặt tiều tuỵ vô cùng.
Lần này, Diệp Thành không thấy Gia Cát Vũ, người tới đây cùng Bích Du là nữ tiền bối tên Phục Linh.
Ngay sau đó, Đan Nhất của Đan Thành cũng đến vả lại còn dẫn theo hai người, một người là Lạc Hi, một người đương nhiên là Huyền Nữ.
Vừa đi vào, Diệp Thành đã thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lạc Hi, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt nhỏ bé đang tái nhợt, cô bé thật sự rất tình cảm, không hề che đậy gì, cứ thế quỳ trước giường Băng Ngọc mà khóc lóc: “Diệp Thành ca ca, huynh nói lời không giữ lời, huynh nói tới Đan Thành thăm Lạc Hi mà, huynh là đồ dối trá”.
So với Lạc Hi thì Huyền Nữ trầm ngâm hơn nhiều, cô cũng giống Bích Du đứng đó thẫn thờ nhìn chiêc giường, bất giác lại mím môi, trong đôi mắt rõ vẻ phức tạp.
“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh, một đứa trẻ thật ngoan ngoãn”, Đan Nhất ở bên thở dài: “Ta thật hối hận vì hôm đó không bắt con đi, thật hối hận”.
Không biết mất bao lâu, Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi mới ngừng khóc, bọn họ ngồi trước chiếc giường, ngây dại nhìn Diệp Thành.
Trong thời gian này, Sở Huyên cũng đi ra ngoài như thể tới vùng đất Tề Lỗ của nước Yên tìm Tịch Nhan, cô đi ba ngày mới quay về nhưng điều khiến Diệp Thành thất vọng đó là cô không hề mang theo xác Tịch Nhan quay về.
“Không tìm thấy sao?”, Diệp Thành cau mày: “Không thể nào”.
Phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi dựa vào chiếc giường mà thiếp đi.
Haiz!
Mấy người phía Phục Linh và Đan Nhất ở bên thở dài dẫn bọn họ rời đi.
Sau đó, Diệp Thành trông thấy bốn bóng hình quen thuộc, thiếu thành chủ của Chú Kiếm Phong ở Bắc Sở, thiếu chủ của Bắc Hải thế gia, thiếu chủ của Huyền Thiên thế gia và thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch Cung.
Haiz!
Bốn người đi tới trước giường của Diệp Thành mà thở dài.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!